Thần Y Trọng Sinh

Chương 1245



“Rống!” Tiếng gầm giận dữ truyền từ miệng khổ tu Thần Điện ra, ông ta không quan tâm những người khác, bóng người nhoáng lên một cái đến trước người Mạc Phàm.  

Móng vuốt như do hợp kim siêu cấp tạo ra lóe lên sắc bén, lập tức đánh về phía Mạc Phàm.  

Cùng lúc đó, trong mắt người đàn ông của Hắc Ám Giáo Đình cũng chớp lóe ô quang, trong trận pháp xung quanh ông ta, hai thủ độc nhanh chóng kéo dài, phát ra âm thanh khiến da đầu người ta run lên vồ lấy Mạc Phàm.  

Lão tổ Thanh Bang và người đàn ông mặc thần bào âm dương không nói hai lời, một người tay như cự long, một người hai tay xuất hiện đồ án âm dương vĩ đại, lập tức lao về phía Mạc Phàm.  

Phượng Hoàng lạnh lùng liếc mấy người này một cái, trong đôi mắt lóe lên lạnh lẽo.  

- Phượng Khởi.  

Hai tay bà ta đẩy lên trên, hỏa diễm trong đài chiến đấu bạch ngọc tăng vọt, hỏa diễm lung lay giống như đang hoan nghênh thứ gì đó.  

Ngay sau đó trên đỉnh chóp đài chiến đấu bạch ngọc, một Phượng Hoàng hỏa diễm to lớn trông rất sống động xuất hiện nhanh chóng thành hình trong không trung, bao trọn đài chiến đấu bạch ngọc ở bên trong.  

Không đợi Phượng Hoàng hạ xuống, lợi trảo của khổ tu ma hóa cách Mạc Phàm chỉ ba ngón tay.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ.  

- Tôi diệt truyền thừa của Thần Điện ông, đó là vì Thần Điện ông đáng bị diệt, ông không tin thần thành ma có tác dụng sao?  

Khổ tu này nhìn không giống điện chủ của Thần Điện và Carter, ông ta như vậy khó mà tu được Bát Nan Thần Thể. Nhưng nếu khổ tu này khác với thành viên của Thần Điện, nhưng nhìn Thần Điện làm xằng làm bậy mà không thèm ngăn cản, ông ta cũng không khác đám điện chủ Thần Điện mấy, chẳng qua điện chủ của Thần Điện là quái tử thủ, ông ta là lực lượng phía sau quái tử thủ mà thôi.  

Thần Điện bắt người làm tế phẩm thì được, người khác diệt Thần Điện không được, người như vậy cũng nên chết.  

Một tay hắn nắm Hồng Liên, kiếm như sấm đi sau đến trước trảm lên người khổ tu ma hóa.  

“Bùm!” Âm thanh không khí nổ mạnh vang lên, không gian trực tiếp nứt vụn, trên tay khổ tu ma hóa xuất hiện thêm bạch ấn, cơ thể cao lớn lùi về sau.  

Nhưng Mạc Phàm vừa định đuổi theo chém một kiếm nữa, dưới chân lập tức căng thẳng.  

Hắn nhíu mày nhìn dưới chân, không biết có một độc thủ xuyên qua lĩnh vực của hắn nắm chặt chân hắn từ lúc nào.  

Những độc thủ này nhanh chóng từ chân Mạc Phàm tiến lên trước, chỉ trong phút chốc đã bao lấy nửa người hắn, chui vào trong cơ thể hắn.  

Những chỗ xúc tua màu đen chạm vào, Mạc Phàm đều không thể nhúc nhích, giống như không còn là bộ phận trên cơ thể hắn.  

- Thẩm Phán!  

Người đàn ông của Hắc Ám Giáo Đình cười lạnh lùng, giọng nói trầm thấp vang lên.  

Những lời này vừa vang lên, một thập tự giá ác ma màu đen vĩ đại xuất hiện sau lưng Mạc Phàm.  

Những độc thủ quấn trên người Mạc Phàm kéo ra ngoài, một hư ảnh giống hệt Mạc Phàm được rút ra.  

Âm thanh kéo tơ vang lên, hư ảnh này của Mạc Phàm bị trói chặt trên thập tự giá ác ma màu đen.  

- Trọng Tài, Mạc Phàm, cậu có thể xuống địa ngục rồi.  

Người đàn ông của Hắc Ám Giáo Đình cười mỉa nói.  

ế ấ ể ấ ồ ầ ồ ể ầ ồ ế ẩ ếNghi thức chế tài này lấy cơ thể bất tử của ông ta làm môi giới, sau đó triệu hồi ra thần của linh hồn, để thần của linh hồn tới chế tài và thẩm phán người bị chế tài.  

Tất cả nghi thức đều công kích nhằm vào linh hồn, phần bị cắt bỏ sẽ được kéo vào địa ngục.  

Một phần kia biến mất, thì không thể nào sử dụng phần đó được nữa, phàm là người bị thẩm phán sẽ không thể sống sót.  

Câu này vừa vang lên, lưỡi hái tử thần, răng cưa và dụng cụ tra tấn vươn từ trong thập tự giá ác ma màu đen ra, toàn bộ đều chém về hư ảnh Mạc Phàm.  

Không chỉ những dụng cụ tra tấn này đến bên cạnh Mạc Phàm, Âm Dương Sư âm dương đảo ngược, lão tổ Thanh Bang cùng với Pháp Thần và Hải Thần cũng tới bên cạnh Mạc Phàm.  

Long trảo, Âm Dương Bàn như cái thớt, xà trượng hoàng kim và thiết bổng đều mang theo uy lực cường đại đánh về phía Mạc Phàm.  

Bốn người vừa ra tay, màn hào quang trên đài chiến đấu bạch ngọc mới khép lại không lâu lại vỡ nát, đại động xuất hiện trên bầu trời.  

Thấy công kích linh hồn và công kích như thiên băng của bốn người ở ngay trước mắt, trên thập tự giá, Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khinh thường, không thèm nhìn ác ma ở sau lưng.  

- Roth thần của linh hồn, chỉ dựa vào một tiểu thần như ông, cũng muốn thẩm phán tôi sao?  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Hắn không biết nghi thức này, nhưng hắn biết rõ lực lượng mà nghi thức này mượn.  

Người nắm giữ linh hồn ở Ma Tộc là Roth, chính là thuộc hạ của Harris chủ thần linh hồn, một thần linh vô cùng bỉ ổi.  

Kiếp trước khi ở Tu Chân giới, Roth thấy hắn luôn xưng hô là chủ thần đại nhân, không dám có một chút bất kính.  

Đây không phải vì y thuật của hắn, cũng không phải vì Thần Nông Tông, mà vì huyết mạch Hồng Liên của hắn.  

Nghe nói Harris thần của linh hồn đã từng là nô bộc của Hồng Liên Nhất Tộc, dựa vào linh khí của Hồng Liên Nhất Tộc ngưng tụ ra thần cách.  

Chuyện này khiến Hồng Liên Nhất Tộc miễn dịch với lực lượng của Tử Thần Rose, còn được Rose tôn sùng.  

Khi nói chuyện một đóa liên hoa xuất hiện dưới chân hắn, đóa hoa mỹ lệ như máu.  

Liên hoa chiếu ra một đạo quang, bảo hộ linh hồn hắn ở bên trong.  

Khi lưỡi hái tử thần, răng cưa và dụng cụ hành hình đụng tới linh hồn hắn, giống như xẹt qua không khí không làm được gì.  

Lưỡi hái tử thần chế tài không có hiệu quả, xúc tua độc thủ lập tức lùi về sau như thủy triều, quay về dưới chân người đàn ông của Hắc Ám Giáo Đình.  

Vẻ mặt người đàn ông kia sửng sốt, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin.  

Ông ta từng dùng nghi thức này vài lần, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, thần linh lại bị một câu của Mạc Phàm dọa trở về.  

- Mạc Phàm, rốt cuộc cậu là ai?  

Người đàn ông của Hắc Ám Giáo Đình hỏi.  

Mạc Phàm có thể đuổi thần linh đi, chuyện này quá khó tưởng tượng được.  

- Tôi là ai ông không có tư cách biết, ông nên suy nghĩ về ông thì hơn.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Người đàn ông của Hắc Ám Giáo Đình nhíu mày, chỉ cảm thấy trên người căng cứng, ông ta vội vàng cúi đầu.  

Những quỷ thủ màu đen ông ta triệu hồi ra vươn ra, không rời đi trái lại nắm chân ông ta.  

Không đợi ông ta phản ứng kịp, những quỷ thủ màu đen vội vàng với vào trong cơ thể ông ta, cơ thể ông ta lập tức cứng ngắc lại, vẻ hoảng sợ xuất hiện trong mắt ông ta.  

Không cần thôi động nghi thức, một thập tự giá ác ma màu đen xuất hiện sau lưng ông ta.  

Âm thanh “tí tách” vang lên, quỷ thủ màu đen rút ra, linh hồn của ông ta cũng được rút ra theo.  

Rõ ràng là ông ta cử hành nghi thức, không thương tổn được Mạc Phàm, chính ông ta lại bị nghi thức này g iết chết, là ai đều không cam tâm.  

Nhưng dưới quỷ thủ màu đen này, cho dù ông ta lăn qua lăn lại thế nào, vẫn bị trói chặt trên thập tự giá, một dụng cụ tra tấn chém về phía linh hồn ông ta.  

- Không, không, Mạc Phàm, cậu không thể giết tôi, không thể, tôi chết, cậu không sống yên ổn được đâu.  

Người đàn ông của Hắc Ám Giáo Đình kêu lên điên cuồng.  

- Tôi không muốn giết ông đầu tiên, nhưng ông lại dùng nghi thức này với tôi, tôi không muốn giết ông, cũng không thể cứu ông, bởi vì nghi thức này không phải do tôi cử hành, là ông cử hành, còn chuyện tôi có thể sống yên ổn hay không, không nhọc ông quan tâm, tử!  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Hắn vừa nói xong, dụng cụ tra tấn hạ xuống, linh hồn của người đàn ông bị chém thành mảnh nhỏ, cơ thể ông ta cũng mềm nhũn, khí tức hết sạch.  

Đúng lúc này giọng nói lạnh như băng truyền tới.  

- Mạc Phàm, cậu gi ết chết ông ta cũng không sao, nhưng cậu cũng phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.