Thần Y Trọng Sinh

Chương 1377



Rất lâu sau.  

“Rầm” một tiếng thật lớn, một quyền của vị tướng quân kia đập lên trên hợp kim trong phòng lái, hợp kim lõm sâu xuống liền nhanh chóng khôi phục như thường.  

- Ai có thể nói cho tôi biết là có chuyện gì xảy ra không?  

Tướng quân quát lên như bệnh tâm thần.  

Phòng thí nghiệm này là cơ mật cao nhất của bọn họ, cũng là nơi quan trọng nhất, còn cao cấp hơn nơi nghiên cứu vũ khí hạt nhân.  

Những thực nghiệm thể và nguyên thể bị hủy, chẳng khác nào bọn họ đường đường là đại quốc đương thời nhưng không có vũ khí tiên tiến tọa trấn.  

Giọng nói mang theo lôi âm cuồn cuộn, khiến cho quan quân, nhân viên nghiên cứu ở xung quanh không còn chút huyết sắc.  

- Tướng quân, đã xác định được hỏa diễm này, là hỏa diễm của Mạc Phàm, là một trong những lực lượng Thôn Phệ Thú không thể cắn nuốt.  

- Sao hỏa diễm của Mạc Phàm có thể đốt tới tận đây?  

- Lúc trước trong cơ thể thực nghiệm số 1 có tràn vào lượng lớn năng lượng, sau đó nhanh chóng giảm xuống, chỉ sợ có khả năng thực nghiệm số 1 chết dưới tay Mạc Phàm.  

Sĩ quan phụ tá kia cố gắng nói.  

Mạc Phàm hủy không ít vệ tinh của bọn họ, cộng thêm chỗ đám Mạc Phàm ở là Hải Thần Cung, cho nên bọn họ không có biện pháp xem đã xảy ra chuyện gì.  

Nhưng lúc trước Mạc Phàm dùng hỏa thiêu người Hoàng gia, hiện giờ hỏa diễm của Mạc Phàm lại xuất hiện ở nơi này, phần lớn là do Mạc Phàm làm.  

- Thực nghiệm thể số 1 bị đánh bại, chuyện này…  

Vị tướng quân kia nhíu mày, gương mặt lập tức như cà nhiễm sương, khí tức trên người cũng nhanh chóng giảm đi.  

Thực nghiệm thể và nguyên thể bị hủy, số 1 cũng bị đánh bại, bọn họ hoàn toàn xong rồi.  

Vũ khí tiên tiến vô dụng, thực nghiệm thể số 1 cũng vô dụng, không lâu sau, chỉ sợ sẽ là ngày Mạc Phàm tới cửa.  

…  

Lúc này trên mặt biển chậm rãi khôi phục, chỗ Skien bị đốt, một vùng tinh vân xuất hiện, một đạo quang chiếu lên người Mạc Phàm.  

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng Hồng Liên Nghiệp Hỏa, nhìn về phía đám Albert còn lại.  

Albert nuốt nước bọt, nhìn Mạc Phàm với vẻ sợ hãi.  

- Mạc Phàm, chúng tôi đã không có bất luận uyhiếp gì nữa đối với cậu, cậu thả chúng tôi đi, tôi có thể cho cậu 90% tài nguyên.  

Hải Vương do dự một giây, nói.  

Bọn họ bị Skien hấp thu không ít năng lượng, Mạc Phàm giết đám Skien đã tăng không ít thực lực, bọn họ càng không phải là đối thủ của Mạc Phàm.  

- Ông muốn nói câu này sao?  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

- Cậu muốn làm gì?  

Sắc mặt Hải Vương khẽ đổi, nói.  

- Có khả năng ông quên mất Hải Thần Cung ông đã phái người đối phó tôi, cũng đã quên Hải Thần Cung ông phái sứ giả tới hạ chiến thư với tôi, cũng đã quên cây cầu băng ở biển Đông rồi.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Lúc trước Hải Vương này không nhượng bộ, bây giờ sợ mới cúi đầu, cúi đầu có vẻ hơi đơn giản rồi.  

- Chuyện này…  

Mắt Hải Vương bắt đầu đảo liên tục.  

- Hẳn là ông đã quên, tôi từng nói sẽ diệt Hải Thần Cung các ông.  

Mạc Phàm nói tiếp.  

- Mạc Phàm, chuyện này chỉ liên quan tới một số người, cậu nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như vậy à, ngoại trừ điều kiện lúc trước, tôi nguyện ý móc thần nguyên của một số đệ tử Hải Thần Cung làm bồi thường.  

Trong mắt Hải Vương hiện lên tàn nhẫn, nói.  

- Nếu cậu nguyện ý, tôi có thể khoét tất cả thần nguyên của mọi người.  

Hải Vương lại bổ sung thêm một câu.  

Hải Vương vừa mới nói xong, vẻ mặt một đám đệ tử của Hải Thần Cung ở phía sau ông ta vốn ngẩn ra, sau đó trong mắt hiện lên vẻ thống khổ.  

Bọn họ phần lớn là đời sau của Hải Vương, lúc này Hải Vương lại dùng vận mệnh của bọn họ đi đổi mệnh của ông ta, cho dù là ai trong lòng đều cảm thấy không thoải mái.  

- Nói xong chưa, nói xong ông có thể đi chết đi.  

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi nói.  

- Mạc Phàm, Hải Thần Titan tôi nguyền rủa cậu…  

Hải Vương thấy Mạc Phàm thờ ơ, trên người lóe sáng chú văn cổ xưa, chú ngữ đắng chát gượng gạo truyền từ miệng ông ta ra.  

Cho dù chết, ông ta cũng phải kéo Mạc Phàm chết cùng.  

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, thân thể Mạc Phàm nhoáng lên một cái liền đến bên cạnh Hải Vương, hai chữ truyền từ miệng ông ta ra.  

- Phần hải!  

Một tay hắn vươn ra, một thanh trường kiếm do hỏa diễm lam văn kim sắc ngưng tụ thành xuất hiện trong tay hắn.  

Hắn nắm lấy miệng Hải Vương, hỏa diễm đâm thẳng vào trong miệng ông ta.  

Trường kiếm hỏa diễm này đâm thủng cơ thể Hải Vương, vẫn không bỏ qua như cũ, trường kiếm nhanh chóng dài ra, từ mặt biển xâm nhập vào tận vạn mét dưới đáy biển, đâm lên trên thủy tinh dày mấy chục mét được giấu ở một nơi trong Thủy Tinh Cung.  

Trên khối thủy tinh này chớp lóe hào quang một phen, đã bị trường kiếm hỏa diễm đâm vào bên trong, hào quang nhanh chóng ảm đạm xuống, hỏa diễm dấy lên trên khối đá thủy tinh này.  

Đồng thời.  

“Bùm” một tiếng, hỏa diễm không chỉ dấy lên trên người Hải Vương, còn dấy lên trên khắp mặt biển, trong chớp mắt trăm kilomet xung quanh biến thành một vùng biển lửa.  

- Tôi không giết các người, nhưng phải đưa linh vật của Hải Thần Cung bao ồm cả thần nguyên của Hải Vương đều đưa đến Giang Nam Hoa Hạ đi, chuyện này sẽ được xóa bỏ, nếu không tôi sẽ sai người tới lấy linh vật của Hải Thần Cung, hai bọn họ sẽ là kết cục của các người.  

Mạc Phàm nhìn Lev và Hải Hồn ở trong đám đệ tử của Hải Thần Cung một cái nói.  

Hai người còn chưa kịp kêu lên, cơ thể đã bị nổ tung, hỏa diễm bao phủ.  

Vẻ mặt của đệ tử Hải Thần Cung còn lại ngẩn ra, nhao nhao quỳ gối với Mạc Phàm.  

Mạc Phàm không giết bọn họ, đã xem như là thủ hạ lưu tình rồi.  

Trái lại Hải Vương vì mạng sống, còn muốn khoét thần nguyên của tất cả bọn họ ra.  

Ngoài ra Hải Vương đã chết dưới tay Mạc Phàm, nếu bọn họ không chịu cúi đầu, vậy đã không thể dùng từ ngu ngốc để hình dung.  

- Chúng tôi chắc chắn sẽ mang đủ số linh vật ở Hải Thần Cung tới Giang Nam.  

Một đệ tử đứng đầu Hải Thần Cung đứng ra nói.  

Mạc Phàm không thèm để ý tới, xoay người đi về phía đám người còn lại.  

Hắn đến chỗ nào, hỏa diễm nhao nhao tránh ra, để cho hắn một con đường.  

Đám Albert thấy Mạc Phàm đi tới, lông mày cả đám nhíu lại.  

- Mạc Phàm, phải làm thế nào cậu mới chịu tha cho chúng tôi, tôi có thể lấy bất cứ thứ gì để trao đổi, chỉ cần cậu nguyện ý.  

Albert nghiến răng nói.  

- Chúng tôi cũng nguyện ý dùng đồ để đổi, đổi lấy mạng sống của chúng tôi.  

Đám Dracula, Charles, Chiến Thần Ares, Merlin nhao nhao phụ họa theo.  

Chắc chắn bọn họ không phải là đối thủ của Mạc Phàm, trốn cũng không thể trốn thoát được, chỉ có thể thỏa hiệp với Mạc Phàm.  

- Các ông có phát hiện hay không, năm người các ông có một điểm rất giống nhau.  

Mạc Phàm hỏi với vẻ hờ hững.  

- Giống nhau ở điểm nào?  

Albert nhướn mày, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.  

- Các ông đều từng giết người Hoa Hạ chúng tôi.  

- Chuyện này?  

Đám Albert thầm kêu không hay rồi.  

- Cho nên các ông muốn sống sót, phải hỏi bọn họ có đồng ý hay không.Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám Tần Vô Nhai ở phía xa một cái nói.  

- Các ông đồng ý không?  

- Chúng tôi không đồng ý.  

Tần Vô Nhai nói rất chắc chắn.  

Tần Vô Nhai mới nói xong, Mạc Phàm vươn một tay ra, năm trường thương hỏa diễm nhanh chóng ngưng tụ ở trong tay hắn, khí tức hỏa diễm càng ngày càng nồng đậm.  

Sắc mặt đám Albert thay đổi, nhao nhao chạy về phía xa.  

- Mạc Phàm, không phải cậu muốn thông tin về bí cảnh kia sao, cậu đừng giết tôi.  

Albert vừa trốn vừa kêu lên.  

- Yên tâm đi, tôi sẽ giết ông, thông tin về bí cảnh kia, tôi vẫn nhận được như cũ, đi!  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Năm thanh trường thương hỏa diễm như đạn bay đi mang theo tiếng xé gió.  

“Rầm!” Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên, năm khe hở xuất hiện, đám Albert tử vong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.