Thần Y Trọng Sinh

Chương 138



Dép của Tưởng Bằng Bằng vẫn ở trên bờ sông, nhưng người đã không thấy bóng dáng, mặt nước có gợn sóng lăn tăn.  

Mạc Phàm đi đến chỗ dép Tưởng Bằng Bằng, hắn lấy kiếm phù luôn đeo trên cổ xuống, linh khí chen vào.  

Thấy đóa hoa sen máu này, hắn mới nhớ tới một chuyện.  

Con sông này chưa từng có người trồng sen, nhưng có lúc sẽ xuất hiện một đóa hoa sen máu.  

Một khi đóa hoa sen máu xuất hiện, không phải người chết chìm thì là gia cầm mất tích.  

Nhất là mùa hè, gần như hàng năm đều có một lần.  

Hoa sen máu này ầm ĩ huyên náo ở nhà, có đôi khi buổi tối người lớn rảnh rỗi không làm gì, ngồi bên nhau nói chuyện phiếm, thường nói đến đề tài này.  

Có một lần nói chuyện với cha, cha nói ông cũng từng thấy một lần, là xuống sông tắm khi còn bé, lúc đó là buổi trưa 1 – 2 giờ, thời tiết rất nóng, trong sông có rất nhiều người, người lớn trẻ con đều có.  

Tự dưng thấy một đóa hoa sen màu đỏ chui từ trong sông lên, đỏ có thể rỉ ra máu, lúc ấy mọi người sợ tới mức không kịp mặc quần lót, nhanh chân bỏ chạy.  

Có người nói là quỷ hồn trên sông, vì chuyển thế đầu thai muốn kéo một người xuống.  

Cũng có người không mê tín nói là đóa hoa sen sinh trưởng ở dưới sông, bị nước bùn cuốn lên, nên hoa sen ngẩng đầu vươn lên, dù sao cũng có đủ loại cách nói.  

Trước đây Mạc Phàm cũng bị dọa không nhẹ, một mình không dám tắm rửa, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy đóa hoa sen máu trong truyền thuyết.  

Bây giờ đóa hoa sen máu ở ngay trước mắt, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, mắt nhìn đóa hoa sen máu trên mặt sông cách ba thước.  

Đóa hoa này không phải quỷ nước, cũng không phải hoa sen kỳ lạ chôn dưới phù sa, mà là một con yêu thú, tên là Nhiếp Hồn.  

Nhiếp Hồn, thân thể như rắn, không có mắt, toàn thân óng ánh như bạch ngọc, dưới bụng có móng vuốt nhỏ, tính công kích không mạnh, nhưng là một trong những yêu thú cấp thấp giỏi mê hoặc lòng người.  

Bình thường sẽ xuất hiện trong nước, vách núi đen và những nơi nguy hiểm, dùng đuôi hóa thành một đóa linh hoa dị quả, hấp dẫn người ta đi hái, thật thể lại ở một nơi khác ôm cây đợi thỏ.  

Một khi bị mê hoặc sẽ chết không có chỗ chôn, Nhiếp Hồn Thú này lấy máu thịt và hồn phách của người chết, phát triển thân thể, Nhiếp Hồn Thú trưởng thành cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.  

Hắn không ngờ ở đây lại là một Nhiếp Hồn Thú, cho dù là một Nhiếp Hồn ấu thú, lực công kích không mạnh, cũng có thực lực Tôi Luyện mười tầng, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của nó.  

Lúc hắn đến Trúc Cơ, từng thấy một con yêu thú giết sạch người một thôn nhỏ, cắn nuốt thân thể bọn họ từng chút một, hấp thu khí huyết và hồn phách trong đó, hiện trường vô cùng thê thảm.  

Bên cạnh nhà có một yêu thú như vậy, hắn vừa có chút ngạc nhiên vui mừng cũng có chút nghĩ mà sợ, may mà hắn phát hiện trước tiên, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.  

- Nghiệt súc, còn không mau thả anh ta ra!  

Mạc Phàm lạnh giọng quát.  

Hoa sen máu không đổi, mặt nước vô cùng bình tĩnh, căn bản không có một chút phản ứng.  

- Mày đã không chịu xuất hiện, vậy tao giúp mày.  

Mạc Phàm cười, kiếm khí trong kiếm phù tăng lên, kiếm khí hơn một trượng xuất hiện trong tay hắn.  

Cánh tay giơ lên, còn chưa hạ xuống, mặt nước lập tức rẽ sang hai bên.  

Nhiếp Hồn thú ở trong nước thấy kiếm khí sắp đánh xuống, giống như nhận được nguy hiểm, trong chớp mắt hoa sen máu lập tức nấp vào trong nước.  

Một người bay từ trong ra, bóng dáng bay về phía kiếm khí của Mạc Phàm, nhìn gương mặt rõ ràng là Tưởng Bằng Bằng.  

Mặt Mạc Phàm không đổi, một kiếm chém qua như trước, kiếm khí sắc bén trực tiếp đâm vào thân thể Tưởng Bằng Bằng.  

“Phập!” Bóng dáng Tưởng Bằng Bằng lập tức vỡ nát, hóa thành bọt nước đầy trời, rơi ào ào vào trong nước, tạo ra gợn sóng lăn tăn.  

- Thủy Ảnh Thuật cũng muốn gạt tao sao?  

Mạc Phàm cười mỉa nói.  

Hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, hồn lực cường đại hơn tu sĩ bình thường, chỉ là Thủy Ảnh Thuật mà cũng dám lừa gạt y tiên bất tử hắn?  

Kiếm khí chém thân thể giả Thủy Ảnh Thuật tạo ra, thế như chẻ tre, chém vào trong nước.  

Một con sông đang đẹp, hoàn toàn tách ra.  

Đợt sóng cao hơn một người đánh sang hai bên, lộ ra đáy sông tràn đầy nước bùn, cùng với Tưởng Bằng Bằng bị nước bùn vùi lấp.  

Trên người Tưởng Bằng Bằng có một sinh vật như rắn trắng dài hai thước quấn lấy, đúng là Nhiếp Hồn thú Mạc Phàm biết.  

Một kiếm chia nước, thế đi của kiếm khí hơn một trượng vẫn không giảm.  

Trường kiếm sắp chém đến đầu Nhiếp Hồn thú, Nhiếp Hồn thú phát ra tiếng kêu “chíu chíu” kỳ lạ, không cam lòng ném Tưởng Bằng Bằng về phía kiếm khí vô cùng sắc bén.  

Trong cái miệng đầy răng to như bồn máu phun ra sương mù màu đen, thân thể nhanh chóng nhỏ đi biến mất, chớp mắt đã ẩn giữa đám sương mù đen.  

Mũi kiếm của Mạc Phàm nghiêng đi, tránh Tưởng Bằng Bằng, trường kiếm chém vào trong sương mù đen, lúc này kiếm khí cường đại mới nổ ra.  

“Ầm ầm ầm!” một hồi vang lớn, toàn bộ đáy sông lập tức vỡ nát, nước mười mấy mét xung quanh Mạc Phàm như nấu sôi, ùng ục tỏa ra bọt khí.  

Chỗ kiếm khí chém, trong bọt nước mang theo nước bùn màu đen và một số tạp vật dưới đáy sông, bay ra ba, bốn thước cao, hai sóng lớn đánh hai bên.  

“Bốp bốp bốp…” một lát sau, nước và bùn hạ xuống, như mưa đánh vào cây chuối tây rơi xuống sông lần nữa.  

Nước sông trong suốt có một vùng đen đen, mười mấy con cá con tôm nằm trên mặt nước, nhưng không thấy bóng dáng Nhiếp Hồn Thú.  

Mạc Phàm khẽ nhíu mày, trường kiếm trong tay nhanh chóng vẽ ra, một phù văn một chia hai, hai chia bốn, bốn chia tám, chỉ trong phút chốc đã hiện vô số.  

- Đi!  

Mạc Phàm quát nhẹ, những ký hiệu này chui vào trong nước, biến mất không thấy.  

Tay Mạc Phàm duỗi ra, một lực hút xuất hiện trên tay hắn, Tưởng Bằng Bằng đang hôn mê khẽ bay về phía hắn, bị hắn đá như một con gà con.  

Hắn đặt Tưởng Bằng Bằng lên bờ, đang muốn chữa trị.  

“Két!” Tưởng Vân Phong đã lái xe Chevrolet tới.  

Nhìn thấy bụng Tưởng Bằng Bằng phình to, sắc mặt xanh xao bên cạnh Mạc Phàm, thất kinh chạy tới.  

- Bằng Bằng, Bằng Bằng, con tỉnh lại đi.  

Tưởng Vân Phong vỗ mặt Tưởng Bằng Bằng, kích động nói.  

Tưởng Bằng Bằng mới thông qua tuyển chọn của Hoa Hạ Thần Kiếm, cho dù không thể vào Hoa Hạ Thần Kiếm, thi vào trường quân đội trọng điểm cũng không có vấn đề.  

Cứ chết như vậy, ông ta tổn thất quá lớn.  

Ông ta mở miệng Tưởng Bằng Bằng, ấn bụng anh ta, không ngừng có nước và nước bùn từ miệng mũi Tưởng Bằng Bằng phun ra, nhưng không thấy anh ta tỉnh lại.  

Cha mẹ Mạc Phàm và Tiểu Vũ cũng cuống quít xuống xe, nhìn thấy Tưởng Bằng Bằng như vậy, Tiểu Vũ trốn phía sau cha, cha mẹ Mạc Phàm nhíu mày, lộ ra lo lắng.  

- Tiểu Phàm, có chuyện gì vậy?  

Cha Mạc Phàm hỏi.  

- Rơi xuống nước ạ.  

Mạc Phàm nói.  

- Cha, con và anh nhìn thấy hoa sen máu cha nói lúc trước, sau đó tên ăn vụng này đã không thấy tăm hơi.  

Mạc Vũ bổ sung thêm, nói xong lại trốn sau lưng cha.  

Cha Mạc Phàm nhíu mày chặt hơn, chưa thấy qua có lẽ không tin, nhưng ông từng chính mắt nhìn thấy hoa sen máu.  

Lúc ấy bọn họ đều bỏ chạy, một người thanh niên không khác ông lắm, cuối cùng cũng chết đuối, mấy người lớn đi xuống kéo cũng không kéo lên, Tưởng Bằng Bằng có thể lên được là vận khí của cậu ta tốt.  

- Hoa sen máu sao?  

Tưởng Vân Phong làm cấp cứu vài lần cho Tưởng Bằng Bằng, vẫn không thấy anh ta tỉnh lại, sắc mặt trở nên hung dữ.  

- Tôi thấy hoa sen máu gì chứ, là con trai và con gái cậu ghen tị với Bằng Bằng nhà tôi, ấn thằng bé vào nước, thằng bé là anh họ hai đứa đấy, còn nhỏ mà đã độc ác như thế, bộ dạng còn ung dung, Mạc Quốc Hoa, cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích về chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.