Thần Y Trọng Sinh

Chương 1419



Mạc Phàm thu tay, chỉ liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía tu sĩ Nguyên Anh phía sau Mạnh Vô Kỳ.  

- Âm Dương Hỏa Chú trên nhẫn trữ vật của ta là do ngươi thêm đúng không?  

Tuy Âm Dương Hỏa Chú không tính là cấp thấp, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể sử dụng, nhưng loại tiểu tạp kỹ này đâu thể giấu được mắt hắn?  

Tu sĩ Nguyên Anh kia nhíu mày, liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ một cái không nói gì.  

Trái lại Mạnh Vô Kỳ nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén.  

- Tiểu tử, ngươi không nghe thấy bản thiếu đang nói chuyện với ngươi sao?  

- Ngươi sao?  

Mạc Phàm dời mắt liếc Mạnh Vô Kỳ một cái.  

- Ngươi không muốn ta tính sổ với ông ta cũng được, vậy ta tính tất cả sổ sách với ngươi được rồi, là ngươi cầm nhẫn trữ vật của ta đúng không?  

- Tính sổ với ta, không nói tới chuyện khác, ngươi giết người của ta ở nơi này, bản thiếu có thể khiến ngươi không sống nổi ở Tinh Hỏa Trấn này, ngươi chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ có thiên phú mà thôi, dựa vào cái gì tính sổ với ta?  

Mạnh Vô Kỳ lắc đầu cười, không chấp nhận nói.  

Tính sổ phải có bản lĩnh, một người vừa mới tới nơi này lại tính sổ với anh ta, nếu không phải đầu ngập nước, thì bị lừa đá rồi.  

- Mạnh thiếu, nên cẩn thận người này.  

Nguyên Anh hậu kỳ kia do dự một lát, vẫn nhắc nhở.  

Nếu như Mạc Phàm là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường, ông ta đã sớm ra tay rồi, sẽ không đợi Mạc Phàm ra tay giết người.  

- Cẩn thận sao?  

Mạnh Vô Kỳ cười to.  

Anh ta không chỉ là đội trưởng phụ trách Truyền Tống Trận, anh ta có được công việc béo bở như vậy, sao có thể là người thường.  

Đừng nói là một tiểu trận như vậy, cho dù đến Viêm Dương Thành, anh ta cũng có thể đi ngang, không cần sợ bất luận kẻ nào.  

Chỉ là một người không có thân phận không có bối cảnh, lại bảo anh ta cẩn thận, lão hổ phải cẩn thận một con kiến trên đất sao.  

- Nhẫn trữ vật của ngươi là ta lấy, ta thấy ngươi còn có chút thiên phú, hiện giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất nhỏ giọt máu lên trên ngọc bài này, sau này ngươi là người của Mạnh gia ta, cho dù đến Viêm Dương Thành, ngươi đều có thể muốn làm gì thì làm đó.  

Tay Mạnh Vô Kỳ sáng lên, một ngọc bài màu đen xuất hiện trong tay anh ta, được anh ta ném lên trên bàn rượu.  

Một mặt miếng ngọc bội này khắc hỏa diễm hình đóa hoa lan, một mặt khác khắc chữ “Mạnh”.  

Đây là ngọc bài tôi tớ của Mạnh gia bọn họ, chỉ cần nhỏ một giọt máu lên trên, sẽ định khế ước chủ tớ, thành tôi tớ của Mạnh gia bọn họ.  

- Đúng rồi, đây là phó bài nhị cấp, chỉ có tôi tớ Nguyên Anh kỳ mới có tư cách đạt được phó bài này.  

Mạnh Vô Kỳ vênh mặt bổ sung thêm.  

Mạc Phàm không nhiều tuổi đã có tu vi, khí phách như vậy, đây là vì trên người có thương tích, nếu có thể nhân cơ hội mua chuộc, tuyệt đối là chuyện rất đáng.  

Hơn nữa trước mắt là cơ hội tốt nhất.  

Nhìn thấy ngọc bội này, không ít người ở đây lộ ra hâm mộ.  

Bọn họ chưa từng ngồi cùng bàn với Mạnh Vô Kỳ, phần lớn là bám vào người của Mạnh Vô Kỳ, dù sao Mạnh gia là một trong số những gia tộc mạnh ở gần Viêm Dương Thành, bám được Mạnh Vô Kỳ, sau này có thể hoành hành ở Viêm Dương Thành.  

Còn ngồi cùng bàn với Mạnh Vô Kỳ, bọn họ đều là đám người nổi bật.  

Nhưng vì tu vi có hạn, chỉ có phó bài nhất cấp, không chỉ quyền lợi có hạn, lấy được lương tháng thì giảm rất nhiều.  

Nếu đổi thành phó bài nhị cấp, vậy thì khác hoàn toàn.  

Mạc Phàm nhìn thấy ngọc bài này, lông mày hắn hơi nhướn lên.  

Hắn thật sự từng thấy tạo hình ngọc bài loại này rồi, sư huynh mà hắn có quan hệ không tốt lắm ở Thần Nông Tông tên là Mạnh Bất Đồng.  

Mạnh Bất Đồng có quan hệ gì với Mạnh Vô Kỳ thì hắn không biết, nhưng có một lần hắn thấy Mạnh Bất Đồng đưa lệnh bài cho một tôi tớ, là lệnh bài lan hỏa này, chẳng qua màu sắc khác, màu lệnh bài kia là ngọc bài bảy màu.  

Nhưng tôi tớ của Mạnh Bất Đồng không phải là người thường, một chiến tu cấp bậc Đại Thừa.Chỉ hơi suy nghĩ một lát, hắn liền thoải mái.  

Hắn vì ý niệm khác với Mạnh Bất Đồng, lại cạnh tranh người thừa kế kế tiếp của Thần Nông Tông, vì không muốn xung đột với Mạnh Bất Đồng, hắn ít giao tiếp với Mạnh Bất Đồng, ngay cả khu vực mà Mạnh Bất Đồng quản lý cũng ít đi.  

Nếu hắn nhớ không nhầm, khu vực mà Mạnh Bất Đồng phụ trách ở ngay phía nam Thần Nông Tông, Hỏa Liệt Tinh này lại ở phía nam Thần Nông Tông.  

Mạnh Vô Kỳ có được lệnh bài lan hỏa cấp thấp như vậy, phần lớn là có quan hệ với Mạnh Bất Đồng.  

Nghĩ như vậy, hắn cười bất đắc dĩ.  

Nơi này là nơi kiếp trước hắn muốn tránh, chính là vì không muốn xung đột với sư huynh Mạnh Bất Đồng ở Thần Nông Tông vạn năm, một đời này, trái lại hắn thông qua Truyền Tống Trận tới nơi này, còn gặp được người Mạnh gia.  

- Thứ hai thì sao?  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Loại thứ hai, ngươi giết tôi tớ của Mạnh gia ta, ta chỉ có thể giết ngươi.  

Mạnh Vô Kỳ bình tĩnh nói.  

Tên đầu bóng loáng chết anh ta không đau lòng chút nào, người như vậy chỉ cần một câu của anh ta có không biết bao nhiêu người muốn gia nhập, nhưng không thể để Mạnh gia mất mặt.  

Không ai có thể giết người Mạnh gia bọn họ, cũng không thể bị giết chết, nhất là trên địa bàn của Mạnh gia.  

- A, phải không, không phải ngươi mới nói ta có tư cách gì tính sổ với ngươi sao, vậy ta hỏi ngươi một câu, ngươi có tư cách gì tính sổ với ta, chỉ dựa vào ngươi là người Mạnh gia sao?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, ánh sáng lạnh trong mắt hắn tỏa ra bốn phía, bốn chữ “không biết sống chết” xuất hiện.  

- Tiểu tử, ta rất coi trọng ngươi, nhưng ngươi lại thích tự tìm đường chết, các người ai giết được cậu ta giúp ta, ngọc bài này sẽ là của người đó, chúng ta đi thôi.  

Mạnh Vô Kỳ ném phó bài nhị cấp lên đất, đứng dậy ung dung đi tới cửa.  

Người không thể để anh ta sử dụng, cho dù có thiên phú cũng là chướng ngại vật, vậy thì diệt tốt hơn.  

Anh ta nói tới đây, Mạc Phàm chết chắc rồi.  

Cho dù không chết ở căn tửu lâu này, cũng không thể thấy mặt trời ngày mai.  

Anh ta vừa nói như vậy, trước mắt không ít người sáng lên, giống như nhìn thấy một tòa linh sơn.  

Phó bài nhị cấp của Mạnh gia, đó là đãi ngộ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.  

Cơ hội tốt như vậy, không phải là chuyện dễ tìm.  

- Ngọc bài kia là của ta.  

Một nam tử tóc dài đập bàn đứng dậy, một kiếm bốn phía đầy sương hoa.  

Mấy người khác cũng nhảy dựng lên, khí tức trên người ngoại phóng mà ra, cùng xông về phía Mạc Phàm.  

- Công tử cẩn thận.  

Lục La thấy nhiều người xông về phía Mạc Phàm như vậy, vội vàng nhắc nhở.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, một tay hắn vươn ra, một thanh trường kiếm ngưng như thực chất lập tức xuất hiện sau lưng hắn.  

Chỉ trong phút chốc, ngoại trừ xung quanh Mạc Phàm và Lục La, trường kiếm che kín bên cạnh mỗi người ở lầu hai tửu lâu, ngay cả gần tiểu nhị muốn tiền nhưng mãi không có cơ hội mở miệng nói đều là trường kiếm sắc bén bức người.  

Chỉ cần bọn họ hơi cử động, sẽ bị trường kiếm đâm thành con nhím.  

Trong lúc này, một khắc trước tửu lâu còn vô cùng sôi trào, chỉ trong chớp mắt liền yên tĩnh tới mức tận cùng, có thể nghe thấy âm thanh trái tim người ta đập “thình thịch thình thịch…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.