Thần Y Trọng Sinh

Chương 1440



“Phốc!” Một ngụm máu tươi phun từ miệng Kỳ Lân ra, trong chớp mắt sắc mặt Kỳ Lân khó coi.  

- Thần Thể, Thần Tu?  

Tuy Thần Thể tương đương với cảnh giới Kim Đan, nhưng cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, cũng ít có người lơ là.  

Bởi vì loại người này có được lực lượng, tốc độ không kém tu sĩ Nguyên Anh, nhưng lại có sức chống cự rất mạnh đối với lĩnh vực của tu sĩ Nguyên Anh.  

- Chẳng trách tiểu tử này hung hãn như vậy.  

Lão giả tóc bạc Lôi Diệt hiểu ra nói.  

Mạnh Vô Kỳ cũng rất bất ngờ, lúc trước Mạc Phàm dựa vào thanh kiếm để trấn trụ Đồng Chiến, không ngờ chỉ là một phàm nhân Hạ giới, vậy mà có được Thần Thể rất khó tu thành.  

- Một cơ hội cuối cùng, giao đồ ta cần ra đây, các ngươi có thể rời đi.  

Mạc Phàm phủi bụi trên quần áo, lạnh lùng nói.  

- Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ, ta xem Thần Thể của ngươi mạnh tới đâu.  

Tịnh Hỏa hừ lạnh một tiếng, hào quang màu trắng sáng lên trên người anh ta, dưới chân vừa động, kình phong như bão đột nhiên nhấc lên, anh ta đột nhiên xuất hiện trước người Mạc Phàm.  

Huyền thiết côn trong tay sáng lên, hỏa diễm như từng đóa liên hoa xuất hiện theo, đánh về phía Mạc Phàm.  

Rõ ràng chỉ là một côn, nhưng có cảm giác như một tòa đại Phật hỏa diễm đánh tới.  

Tịnh Hỏa vừa ra tay, vẻ mặt đám Mạnh Vô Kỳ thay đổi theo.  

- Đây là Thần Thể sao?  

- Không phải Thần Thể, là Hỏa Luyện Chi Thể, có chút tương tự với Thần Thể, nhưng có một điểm khác nhau.  

Mạc Phàm giải thích.  

Tuy có rất nhiều phương pháp tu luyện Thần Thể, nhưng cơ bản đều là quá trình luyện thần, luyện huyết, luyện cốt, luyện thể, từ trong mà ra, từng tầng càng ngày càng mạnh.  

Hỏa Luyện Chi Thể, thì giống như rèn sắt.  

Lấy hỏa luyện thể, lực đòn bên ngoài rất mạnh, xâm nhập lực hỏa diễm vào tận cốt tủy, quá trình vô cùng thống khổ, người bình thường không thể chịu đựng được, chỉ có người số ít si mê hỏa như Tịnh Hỏa mới có thể tu thành.  

Hỏa Luyện Chi Thể tu luyện đến giai đoạn nhất định, sẽ không khác với Thần Thể lắm, nhưng nếu sau này tiến thêm một bước nữa, sẽ biến thành Hỏa Tiên Thể không khác Thần Thể lắm.  

Uy lực thì tạm, hắn từng gặp một cao thủ Hỏa Tiên Thể rồi, lực hỏa tiên phát huy tới mức tận cùng, hóa thân thành một hằng tinh hỏa diễm màu lam, sau đó đốt ông ta và giai nhân thành tro tàn.  

- Tiểu tử, lúc này ngươi xin lỗi bọn họ, hay là suy xét cái mạng nhỏ của mình đây.  

Tịnh Hỏa thấy Mạc Phàm còn công phu nói chuyện, trên gương mặt vốn lạnh như băng càng thêm rét lạnh, anh ta hừ lạnh một tiếng nói.  

- Mạng của ta, ngươi không lấy được, bởi vì ngươi đã tới muộn.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Nếu Tịnh Hỏa tìm hắn trước khi hắn tiến vào Tạo Hóa Đường, có khả năng hắn sẽ gặp phiền phức, dù sao Tinh Khí Thần cộng thêm lực tạo hóa của hắn đều chưa khôi phục.  

Cộng thêm thực lực của đám Tịnh Hỏa không yếu, với trạng thái này của hắn, cho dù sử dụng mệnh kiếm cũng vô cùng phiền phức.  

Nhưng mà…  

Hiện giờ.  

Ý niệm của hắn vừa động, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn sáng lên, lực Tạo Hóa Bất Diệt lưu chuyển, đến chỗ nào, những vết thương khủng bố còn chưa khôi phục lập tức khôi phục hoàn toàn, hao tổn Tinh Khí Thần giống như cây khô héo chiếm được thấm nhuận nhanh chóng khôi phục lại.  

Chỉ trong chớp mắt, khí thế của hắn tăng lên không chỉ một lần, khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, quang mang bảy màu cũng ẩn vào trong cơ thể hắn.  

Nhìn không còn chói mắt như trước, nhưng cho dù là đám Kỳ Lân, hay là đám Mạnh Vô Kỳ ở phía xa đều cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm.  

- Sao lại thế này?  

ể ề- Sao tiểu tử này lập tức mạnh lên nhiều như vậy?  

- Vết thương trên người cậu ta, sao có thể khôi phục nhanh như vậy?  

Trên gương mặt lãnh khốc của Tịnh Hỏa cũng hiện lên dị sắc.  

Vừa rồi anh ta còn cảm giác Thần Thể của Mạc Phàm không được tốt lắm, không bằng Hỏa Luyện Chi Thể của anh ta.  

Nhưng Mạc Phàm hiện giờ lập tức như một con ma ốm, khôi phục tới đỉnh phong.  

Vừa kinh dị vừa có kim quang tỏa từ người anh ta ra, kim quang lẫn vào trong huyền thiết côn, mặc kệ là lực lượng, tốc độ và khí thế đều mạnh hơn trước nhiều.  

Côn ảnh đầy trời xuất hiện, đều đánh về phía Mạc Phàm.  

Vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt, năm ngón tay nắm chặt, không khí được hắn nắm trong lòng bàn tay.  

Theo hắn lôi kéo, không khí như dòng nước lùi về phía tay hắn.  

- Phá cho ta!  

Hắn khẽ quát một câu, một quyền mang theo dao động không khí lập tức đánh về phía huyền thiết côn của Tịnh Hỏa.  

“Rầm!” Một tiếng đinh tai nhức óc bùng nổ, không khí vì chuyện này mà chấn động, gợn sóng từ giữa Mạc Phàm và Tịnh Hỏa lan ra.  

Trên huyền thiết côn trong tay Tịnh Hỏa đại phóng hào quang, ngay sau đó, tiếng kim khí gãy vang lên.  

Dưới một quyền nhìn có vẻ bình thường của Mạc Phàm, huyết thiết côn theo tiếng bị chém làm đôi, côn ảnh đầy trời cũng biến mất theo.  

Dưới chân Mạc Phàm vừa động, cơ thể nhoáng lên một cái liền tới trước người Tịnh Hỏa.  

Quyền kình dư thế chưa tiêu mang theo toàn bộ lực lượng của Mạc Phàm chồng lên trên nắm tay, đánh mạnh vào ngực Tịnh Hỏa.  

“Răng rắc!” Âm thanh xương cốt gãy vang lên, cơ thể Tịnh Hỏa lập tức cong lại, nhanh chóng lùi về sau.  

Xung quanh, sắc mặt đám Lôi Diệt thay đổi.  

Bọn họ tưởng rằng nhặt được quả hồng mềm, tin về Phượng Hoàng Thạch sẽ lấy được dễ như trở bàn tay, không ngờ Mạc Phàm lại khủng bố như vậy, vừa ra tay không chỉ làm Kỳ Lân bị thương, ngay cả Tịnh Hỏa cũng giống như không phải đối thủ của Mạc Phàm.  

Phải biết rằng Mạc Phàm là tu sĩ Kim Đan, cho dù có Thần Thể, cũng khó mà đấu lại Tịnh Hỏa, đây là chuyện khó mà tưởng tượng được.  

Nhất là Mạnh Vô Kỳ, anh ta vốn vô cùng tự tin tối này sẽ đè bẹp Mạc Phàm, lúc này mới qua bao lâu, vậy mà tu vi của Mạc Phàm như thay đổi thành người khác, lúc trước hoàn toàn không so sánh được.  

Không đợi Tịnh Hỏa lùi ra xa, thân thể Mạc Phàm lại động, như hình với bóng ở bên cạnh Tịnh Hỏa cao lớn hơn một chút.  

- Phật Môn Tịnh Hỏa, ta sẽ lấy.  

Mạc Phàm giơ tay thành trảo, vồ về phía Tịnh Hỏa khóe miệng chảy máu tươi.  

Nếu Tịnh Hỏa đánh chủ ý với hắn, mặc kệ mạnh yếu, đều phải để lại thứ gì đó.  

Nhưng không đợi Mạc Phàm tóm được Tịnh Hỏa.  

Một bàn tay vươn từ bụng Tịnh Hỏa ra, mang theo lôi hỏa nhanh như lôi đình chộp về phía đan điền của hắn.  

Tốc độ rất nhanh, quả thực khiến người ta không tưởng tượng nổi.  

Hơn nữa lôi hỏa không có một chút âm thanh, đã đâm phá cơ thể Tịnh Hỏa, đến chỗ ngực hắn.  

Dù là Mạc Phàm khi cảm nhận được, cũng đã muộn quá rồi.  

“Răng rắc!” Lôi hỏa nổ tung, giống như hỏa kiếm xuyên qua ngực hắn.  

Quần áo trên người hắn bị nổ tung, một lỗ máu xuất hiện trên ngực hắn.  

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, hắn không quan tâm tới Tịnh Hỏa, nhanh chóng lùi về sau.  

Phía sau Tịnh Hỏa, không biết lão giả tóc bạc Lôi Diệt tới từ lúc nào, trong mắt ông ta nhấp nháy lôi quang, khóe miệng hơi nhếch lên, không có chút áy náy vì thương tổn tới Tịnh Hỏa, chỉ có vẻ đắc ý.  

- Tiểu tử, kinh nghiệm vào đời của ngươi quá ít, lúc này đã muốn lấy được chiến lợi phẩm, ngươi cao hứng hơi sớm rồi đó.  

Lôi Diệt cười mỉa nói.  

Bất chợt xảy ra một màn như vậy, sắc mặt đám Kỳ Lân thay đổi, Mạnh Vô Kỳ thì thở phào nhẹ nhõm, tươi cười xuất hiện trên mặt anh ta lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.