Đồng Chiến và hắn không có nhiều giao tình, chuyện duy nhất có thể khiến Đồng Chiến dẫn người tới phần lớn là đồng ý với điều kiện của hắn.
- Không sai, ta tới tìm ngươi là hi vọng Mạc thiếu có thể đại diện cho Tinh Hỏa Trấn chúng ta tham gia săn bắn Viêm Dương Thành chuẩn bị, chỉ cần Mạc thiếu nằm trong top 10 săn bắn này, đều có thể đạt được Phượng Hoàng Thạch, thực ra săn bắn này là cuộc đua lựa chọn người của Thần Nông Tông, đạt được Phượng Hoàng Thạch thì dễ, đạt được tên trong danh sách mới khó.
Đồng Chiến giải thích.
Mục đích săn bắn của Viêm Dương Thành, chính là vì tranh đoạt danh sách Thần Nông Tông.
Thu thập Phượng Hoàng Thạch cũng vì chuyện này.
Nhưng ước nguyện ban đầu của ông ta chỉ là Mạc Phàm đại diện cho Tinh Hỏa Trấn tham gia săn bắn, như vậy ông ta xem như cho Mạc Phàm tin tức về Phượng Hoàng Thạch.
Dựa theo ước định của Mạc Phàm, ông ta có thể đạt được Phá Kiếp Đan và Niết Bàn Đan, có hai thứ này, ông ta có thể trải qua một lần lôi kiếp.
Nếu không phải vì cứu Mạnh Vô Kỳ, ông ta đã không nghĩ tới chuyện cuộc đua đệ tử Thần Nông Tông cho Mạc Phàm trước.
- Nếu ta nhớ không nhầm, tiểu tuyển chọn của Thần Nông Tông mới qua không lâu, tổng tuyển cử trăm năm còn cần một khoảng thời gian nữa.
Mạc Phàm hỏi.
Đồng Chiến nhướn mày, trên mặt ông ta lộ ra bất ngờ.
Mạc Phàm là người từ Hạ giới tới, vậy mà hiểu rõ về Thần Nông Tông như vậy, chuyện này thật sự nằm ngoài dự kiến của hắn.
- Không sai, quả thật gần đây không có lựa chọn tông môn chính quy, nhưng Mạc thiếu có biết một năm sau có hoạt động trọng đại gì không?
- Ngươi nói Đại Bỉ trăm năm sao?
Mạc Phàm được Đồng Chiến cảnh tỉnh, trước mắt hắn hơi sáng lên, hiểu ra nói.
Một năm sau sẽ có Đại Bỉ trăm năm của các tông môn, vậy mà hắn quên mất chuyện này.
Hắn không chỉ quên mất Đại Bỉ, còn quên mất một vị sư huynh.
Vị sư huynh này của hắn tên là Vọng Cơ, là người quản lý điển tàng tháp của Thần Nông Tông.
Mỗi lần hắn tới điển tàng tháp, đều tán gẫu với vị sư huynh này một lát, có thời gian còn uống mấy chén với nhau.
Có thể nói vị sư huynh này của hắn là thiên tài, nếu không phải bị người ta làm bị thương, đã không còn biện pháp chữa khỏi bệnh, có khả năng người thành y tiên bất tử không phải hắn, mà là Vọng Cơ.
Vị sư huynh này của hắn bất luận là về y đạo, võ đạo, hay cầm kỳ thi họa, đều có tạo nghệ và thiên phú rất cao.
Mỗi lần hắn nói chuyện với Vọng Cơ sư huynh, đều nhận được không ít lợi ích.
Có thể nói kiếp trước hắn đạt được y tiên bất tử, không thể thiếu công lao của vị sư huynh này.
Cho dù thiên phú cao, nhưng Vọng Cơ sư huynh có cùng điểm trí mạng với hắn, thậm chí còn trí mạng hơn, bởi vì Vọng Cơ sư huynh chỉ có tu vi Trúc Cơ.
Một khi tu vi đột phá tới cảnh giới Kim Đan, sẽ gặp Thái Dương Chi Hỏa đốt cháy.
Vọng Cơ sư huynh này của hắn là chiến tu được tuyển chọn trước khi bắt đầu Đại Bỉ, Thần Nông Tông tuyển chọn thông qua tinh hệ ở xung quanh.
Có thể trực tiếp trở thành sư huynh của hắn, tất nhiên thực lực khỏi phải nói, một kiếm chém ra, đại chiến tứ phương không gặp đối thủ.
Nhưng trong vòng cuối cùng của Đại Bỉ trăm năm, Vong Cơ sư huynh bị Long Ngạo Thiên đánh trọng thương, lưu lại bệnh cả đời khó khỏi, từ thiên tài vô cùng chói mắt biến thành người quản lý điển tàng tháp của Thần Nông Tông.
Tuy Vọng Cơ sư huynh nghĩ rất thoáng, nhưng kết thúc anh hùng, khó tránh khỏi làm người ta nuối tiếc.
- Không sai, là Đại Bỉ trăm năm, danh sách này là chuẩn bị Đại Bỉ trăm năm.
Đồng Chiến nói.
- Ngươi chắc chắn có thể giúp ta đạt được tên trong danh sách tuyển chọn của Viêm Dương Thành không?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Lúc trước hắn vẫn đau đầu nên đoạt lại Tiểu Tuyết từ tay Long Ngạo Thiên thế nào, hiện giờ đi mòn giày sắt chẳng tìm được, được đến thì chẳng mất công chi.
Nếu hắn có thể đánh bại Vọng Cơ sư huynh trong tuyển chọn, không chỉ trở thành đệ tử của Thần Nông Tông trước, nhân cơ hội cứu Tiểu Tuyết ra, còn khiến Vọng Cơ sư huynh tránh bị phế.
Với thiên phú của Vọng Cơ sư huynh, cho dù hắn đoạt chức vị của Vọng Cơ sư huynh, tiến vào Thần Nông Tông chỉ là chuyện sớm hay muộn.
- Chỉ cần Mạc thiếu biểu lộ thực lực ở Viêm Dương Thành, lại có Vô Kỳ ở phía sau khai thông, trở thành đại diện cho Viêm Dương Thành sẽ không thành vấn đề.
Đồng Chiến nghĩ một lát nói.
Viêm Dương Thành cũng có không ít đệ tử thiên phú không tệ, nhưng những người này kém xa Mạc Phàm.
Mạc Phàm chấn nhiếp một phen, hẳn là những người này sẽ từ bỏ, vốn dĩ không cần săn bắn gì nữa.
- Thúc thúc ta rất nghe ta, những lời ta nói chắc chắn có tác dụng, sẽ thêm ngươi vào danh sách, tuyệt đối sẽ không ra tay với ngươi, nếu ngươi không tin ta, ta có thể ký kết khế ước chủ tớ với ngươi.
Mạnh Vô Kỳ chen miệng nói.
- Mạc thiếu, ngươi xem?
Trong mắt Đồng Chiến lóe sáng chờ mong, ông ta nói tiếp.
Nếu Mạc Phàm đồng ý, không chỉ Mạnh Vô Kỳ có khả năng cứu được mạng, ông ta cũng có thể đạt được mục đích của mình, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
- Ngươi có thể sống sót, khế ước chủ tớ thì không cần phải định ra, nhưng cho ngươi thứ này.
Một tay khác của Mạc Phàm vươn về phía Tịnh Hỏa đứng ở một bên.Đốm lửa trong tay Tịnh Hỏa lập tức bay vào lòng bàn tay hắn.
Năm ngón tay hắn nắm chặt, lúc mở ra, một chữ “Vạn” Phật Môn màu bạch kim xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
- Đi!
Hắn khẽ nói, chữ “Vạn” này lập tức bay về phía Mạnh Vô Kỳ, rồi biến mất vào trong mi tâm của anh ta.
Mạnh Vô Kỳ nhướn mày, ấn ký kia đã biến mất không thấy.
- Đây là?
Mạnh Vô Kỳ hơi sửng sốt, hỏi.
Lần trước Mạc Phàm gieo hỏa chú lên cơ thể anh ta, mỗi ngày đốt anh ta một lần, nếu còn là hỏa chú như vậy, không bằng giết anh ta luôn đi.
- Đây là Phật Tâm Chú sao?
Tịnh Hỏa nhìn thấy ấn ký, lông mày anh ta nhướn lên nói.
Phật Tâm Chú lấy Phật Môn Tịnh Hỏa làm dẫn, hóa thành một chú thuật.
Một khi lòng sinh ác niệm, sẽ dẫn phát đau đớn Tịnh Hỏa đốt người, có thể nói là sống không bằng chết.
Tuy anh ta nắm giữ Tịnh Hỏa, nhưng anh ta không tạo được chú thuật này.
Mạc Phàm không trả lời Tịnh Hỏa, chỉ là một Phật Tâm Chú không đáng để hắn giải thích.
- Đây là thứ gì, sau này ngươi sẽ biết, nếu ngươi muốn thúc thúc tìm ta báo thù, có thể thử xem, nhìn xem Viêm Dương Thành có thể làm gì ta không, còn nữa, ta cho ngươi một ngày giải quyết chuyện danh sách, một ngày sau ta sẽ tới Viêm Dương Thành, nếu không có thứ ta cần tìm, ngươi xem Viêm Dương Thành làm gì được ta, hay ta làm gì được ngươi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nói xong hắn thu chân hỏa trong tay đám Lôi Diệt, thu Cửu Tinh và mệnh kiếm, sải bước đi về phía Tinh Hỏa Trấn.
Mạnh Vô Kỳ có nổi lên ý xấu hay không, hắn không quan tâm chút nào, hắn chỉ quan tâm cơ hội tiến vào Thần Nông Tông.
Nếu Mạnh Vô Kỳ dám quỵt nợ với hắn, vậy giết là được.
Nhưng hắn nhất định phải giành tới tay danh sách tiến vào Thần Nông Tông, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Dù sao dựa vào mình hắn, khó có thể đối phó Ngạo Nhật Sơn Tông.
Theo Mạc Phàm rời đi, hỏa diễm hình đóa liên hoa vĩ đại tắt, lộ ra đám Mạnh Vô Kỳ như được đại xá ở bên trong. Vùng hoang dã nhanh chóng quay về yên bình, nhưng trảm bốn mươi người, nhất định tối nay không ngủ được.