Trong khu vực săn bắn, theo mệnh lệnh của Mạnh Hữu Vi, một đám sáng trở nên sáng lên, sau đó tắt dần đi.
“Rống rống…” Từng tiếng gầm thét vang lên, lực yêu nguyên cuồng bạo cùng lao ra một cách dũng mãnh.
50 yêu thú Nguyên Anh cũng phát lực, chỉ trong chớp mắt lực yêu nguyên có ở khắp vùng săn bắn.
Bên trong khu vực săn bắn, vốn còn không ít yêu thú chưa bị giết cảm nhận được khí tức này, thì chạy trốn một cách điên cuồng.
Không chỉ như vậy, ngay cả đại trận phòng hộ khu vực săn bắn cũng sáng lên, vô số Ma Văn xuất hiện trên đại trận.
Yêu khí nồng đậm xuyên qua đại trận phòng hộ, đánh về phía những người xung quanh.
Vẻ mặt không ít người thay đổi, quân sĩ ở bốn phía lại lấy pháp khí ra, chỉ vào trong vùng săn bắn, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Cảm nhận được lực yêu nguyên cuồng bá như vậy, đám Mộ Dung Yến cười vui vẻ.
Lực yêu nguyên đáng sợ như vậy, ngay cả bọn họ đều hơi tâm kinh đảm hàn.
Chuyện này mới chỉ là bắt đầu, đợi 50 yêu thú Nguyên Anh ra hết cả, chỉ sợ bán linh khí tới tay bọn họ rồi.
Đám Mộ Dung Yến lạnh lùng liếc Mạnh Hữu Vi, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó lại nhìn về phía khu vực săn bắn.
“Rầm rầm rầm…” Tiếng gầm thét mới biến mất, âm thanh như cự thú trúng tên ngã xuống đất lại vang lên.
Bên trong khu vực săn thú đại thụ tham thiên đứng thành một đường thẳng, bụi bặm tung bay bốn phía, thẳng về phía giữ khu vực săn bắn.
Chỉ trong chớp mắt.
Một con yêu lang ba đầu to lớn đến bên cạnh đất trống, trên cái đầu to như tiểu sơn, là sáu con mắt như đèn lồng tỏa ra huyết quang, khóa chặt Mạc Phàm.
Sau đó là một con yêu xà có cánh bay lên trời, cơ thể to lớn che lấp mặt trời đứng trên đỉnh đầu Mạc Phàm. Kế yêu lang, sau yêu xà, minh hỏa yêu hồ, địa long thú, thông tí yêu viên [vượn], hỏa vân giao và yêu thú to lớn khác cùng xuất hiện ở xung quanh đất trống, bầu trời trên đỉnh đầu Mạc Phàm, chúng nó lộ ra khí tức vô cùng phẫn nộ, đợi thời cơ tới, vây quanh Mạc Phàm từng tầng.
Trong lúc này, khu vực săn bắn như chết lặng.
Trận pháp trên không sáng tới cực hạn, thanh chùy cổ xưa ở giữa trận pháp cũng bay ra, hấp thu linh khí xung quanh một cách điên cuồng, phát sáng từng vòng.
- Thúc thúc, không phải những yêu thú này đều ăn Nộ Yêu Đan sao, vì sao đều liếc về phía Mạc công tử?
Mạnh Vô Kỳ nhìn bên trong khu vực săn bắn, cảm thấy khó hiểu nói.
Ăn Nộ Yêu Đan, yêu thú sẽ không có lý trí, nếu cách nhau rất gần, bình thường đều chém giết lẫn nhau.
Như vậy Mạc Phàm sẽ còn cơ hội sống sót.
Nhưng mà trước mắt, những yêu thú này đều khóa chặt Mạc Phàm, quá trình này không bình thường.
Mạnh Vô Kỳ mới mở miệng, đám Vương Vĩ và Mộ Dung Yến đều cười khinh thường.
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, không nói tiếp nữa.
Trái lại Đồng Hổ ở trước người Mạnh Hữu Vi do dự một lát, giải thích:
- Mạnh thiếu, tuy Nộ Yêu Đan có thể khiến yêu thú mất đi lý trí, nhưng sau khi hạ Nộ Yêu Đan, tu sĩ nhân loại nhất định phải cách yêu thú xa một chút, bởi vì yêu thú sẽ công kích nhân loại trước, tiếp theo mới tới những vật còn sống ở xung quanh.
- Chuyện này…
Sắc mặt Mạnh Vô Kỳ khó coi hơn, anh ta không dám nhìn Mạnh Hữu Vi, vội cúi đầu.
Trái lại đám Mộ Dung Yến đều hơi nhếch miệng.
- Các vị, thực lực của tiểu nhi cũng tạm, nhưng trên tay còn thiếu pháp bảo, lát nữa Hỏa Vân Kiếm của thành chủ sẽ thuộc về tiểu nhi, Yến mỗ nhất định sẽ bồi thường cho mọi người, mọi người thấy thế nào?
- Ta không thành vấn đề, nhưng ta có phương án càng dễ chia hơn.
Vương Kiếm cười âm hiểm nói.
- Hả? Phương án gì?
Mộ Dung Yến tò mò hỏi.
Ánh mắt những người khác đều dời khỏi Mạc Phàm, nhìn về phía Vương Kiếm với vẻ khó hiểu.
- Không phải trên người tiểu tử này có linh khí sao, nếu tiểu tử này chết, đồ trên người tiểu tử này…
Vương Kiếm nói một nửa thì dừng cười.
Những người khác nghe thấy vậy, trước mắt lập tức sáng lên.
Nhất là Mộ Dung Yến, vẻ mặt ông ta thay đổi.
Thiếu chút nữa ông ta quên mất, trên người Mạc Phàm có một thanh linh kiếm.
Vì bán linh kiếm mà tranh dành không thú vị, bán linh khí chỉ là bán linh khí, không so được với linh khí chân chính.
- Thành chủ, nếu tiểu tử này chết, ngươi xem có phải kiện linh khí này có thể thêm vào đặt cược không?
Mộ Dung Yến ôm quyền, nói với Mạnh Hữu Vi.
- Mộ Dung đô đốc, chuyện này không ổn lắm, tiểu tử này chết Mộ Dung gia ngươi lấy linh khí, cậu ta sống, thành chủ không chiếm được gì, có phải không công bằng hay không, ta nghĩ ngươi nên thêm đặt cược?
Mạnh Hữu Vi có thể nhịn, ông ta thân là tâm phúc của Mạnh Hữu Vi không thể nhịn được nữa.
- Nơi này đến lượt ngươi nói sao, Đồng Hổ, ngươi nói chuyện với ta như vậy, không sợ đi canh giữ tiểu trấn như đại ca ngươi à?
Ánh mắt Mộ Dung Yến lạnh lẽo, căn bản không thèm để ý Mạnh Hữu Vi ở bên cạnh, uy hiếp trắng trợn.
Đồng Chiến và Đồng Hổ là huynh đệ, hai người đều là tâm phúc của Mạnh Hữu Vi.
Sở dĩ Đồng Chiến phải canh giữ một tiểu trấn, là vì đắc tội Mộ Dung Yến.
- Chỉ vì một câu của tiểu nhân, đô đốc muốn ta cũng sung quân tới nơi nhỏ bé sao?
Đồng Hổ không sợ hãi, cười nói.
- Có gì không thể sao?
Mộ Dung Yến cười mỉa nói.- Chỉ sợ đô đốc còn chưa có quyền lợi này.
- Vậy sao, thành chủ, gần đây Hỏa Ma hoạt động hung hăng ngang ngược bên phía Chu Tước Trấn, quân trưởng ở đó không chỉ không thể chống cự, còn vì vậy mà bị trọng thương, rất cần người có kinh nghiệm đối phó Hỏa Ma đến trấn thủ, cho nên ta đề nghị thành chủ phái Đồng Hổ Đồng quân trưởng qua đó, bình định mối họa Hỏa Ma ở Chu Tước Trấn.
Mộ Dung Yến nói với Mạnh Hữu Vi.
- Ta cũng cảm thấy không ai thích hợp hơn Đồng Hổ rồi.
Vương Kiếm cũng xen miệng nói.
Những người khác vội vàng đứng dậy, khuyên bảo Mạnh Hữu Vi đày Đồng Hổ tới Chu Tước Trấn.
Một đám quan viên ở Viêm Dương Thành, vậy mà không có một ai ngăn cản.
Sắc mặt Đồng Hổ và Mạnh Vô Kỳ thay đổi, nhìn về phía Mạnh Hữu Vi ngồi ở giữa.
Trên mặt Mạnh Hữu Vi vẫn không có biểu cảm, ông ta nâng chén trà lên thổi mấy hơi, nhấp một ngụm xong rồi đặt chén xuống, không có một chút bối rối.
- Quả thật Chu Tước Trấn cần một người có năng lực đi trấn giữ, Đồng Hổ cũng có thể được phái tới đó, nhưng tôi vẫn có một điều kiện nữa.
Mạnh Hữu Vi nói.
- Điều kiện gì?
Mộ Dung Yến cười nói.
- Nếu tiểu tử này chết trong khu vực săn bắn, điều kiện vẫn như trước, ngoài ra linh khí của cậu ta sẽ thuộc về các ngươi, Đồng Hổ đi canh giữ ở Chu Tước Trấn, nhưng…
Mạnh Hữu Vi dừng lại một lát.
- Không thể, thành chủ.
Đồng Hổ nghe thấy những lời Mạnh Hữu Vi nói, vội vàng ngăn cản.
Đám người này liên hợp lại với nhau, vốn gần như là Mạnh Hữu Vi đã mất quyền lực, nếu ông ta lại được phái đi, chỉ sợ Mạnh Hữu Vi thật sự thành thành chủ giả, để mặc Mộ Dung Yến muốn làm gì thì làm ở Viêm Dương Thành.
Mộ Dung Yến cười vui vẻ, linh khí, danh ngạch hải tuyển của Thần Nông Tông, bán linh khí của Mạnh gia đều tới tay, không có chuyện gì vui hơn chuyện này.
- Nhưng mà cái gì?
- Nhưng nếu tiểu tử này sống, tất cả bán linh khí của các ngươi phải giao cho ta, Mộ Dung gia ngươi đi đóng quân ở Chu Tước Trấn, thế nào, ngươi muốn chơi không?
Mạnh Hữu Vi lấy tờ văn khế lúc trước ra, ngón tay khẽ vạch lên trên, bên trên có thêm một vết máu.
Mạnh Hữu Vi vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.