Thần Y Trọng Sinh

Chương 207



Hắn nghe máy, giọng Bàn Tử truyền từ bên trong đến.  

- Tiểu Phàm, cậu ở đâu thế, ngày mai đi học rồi, có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?  

Bệnh dịch đã được giải trừ, trường học cho nghỉ mấy ngày cũng bắt đầu đi học lần nữa.  

Mạc Phàm nhìn thoáng qua bên trong biệt thự, linh khí đã bị hắn hút sạch, còn cần một khoảng thời gian khôi phục, cứ ngây ngốc trong biệt thự tu luyện, không bằng ra ngoài tìm cơ duyên.  

Bây giờ Pháp Bàn, Trận Linh của Tụ Linh Đại Trận vẫn chưa có tin tức.  

Còn nguyên liệu tu luyện, tuy Tần Trách đưa tới mấy thứ, nhưng ngoại trừ Khô Mộc Châm ra, những thứ khác không có tác dụng với hắn máy.  

Pháp khí, bây giờ hắn cũng chỉ có một kiếm phù trên người, ngọc phù dùng để phòng ngự cũng không còn.  

Với thực lực hiện giờ của hắn, xem như là có năng lực ở thành phố Đông Hải.  

Nhưng một năm rưỡi sau, Vạn Thiên Tuyệt sẽ tự mình đến thành phố Đông Hải, hắn sẽ là một khối thi thể.  

Có lẽ không đợi được lâu như vậy, nước ngoài sẽ phái người đến đây.  

Đi ra ngoài một lát, nói không chừng có thể gặp được thứ gì tốt.  

- Có thể, đi đâu ăn đây?  

Mạc Phàm hỏi.  

- Mấy ngày nay cửa phía đông trường chúng ta có một quán món cay Tứ  

Xuyên mới mở, tôi và Dao Dao từng ăn một lần, ăn rất ngon, bà chủ cũng rất đúng giờ, tên Phi gì đó, bốn chữ? Bàn Tử trầm ngâm nói.  

- Phi Nhi Mạc Thục?  

Mạc Phàm nhíu mày, hỏi.  

- Là tên này, mẹ kiếp, sao cậu biết.  

Bàn Tử kinh ngạc nói.  

Quán này mới khai trương không lâu, anh ta cũng là tình cờ mới phát hiện ra  

được.   

Mạc Phàm cười, kiếp trước hắn làm thêm ở quán này.  

Bà chủ tên Thư Băng Tuyết, không chỉ có bộ dạng siêu xinh đẹp, nấu đồ ăn cũng rất ngon, đối với người khác cũng tốt.  

Khi hắn làm việc ở đây, bà chủ Thư Băng Tuyết thấy hắn quá gầy, sau khi đóng cửa buổi tối liền nấu cơm cho hắn ăn.  

Kiếp trước, hắn nhìn thấy cơ thể nữ tính thành thục của Thư Băng Tuyết đầu tiên, bình thường Thư Băng Tuyết đều ở sau cửa hàng.  

Một buổi tối nào đó thời tiết vô cùng nóng, trong quán không có người, Thư Băng Tuyết nói đi tắm rửa một cái.  

Chẳng bao lâu sau sau, hắn nghe thấy phía sau có tiếng “phù phù”, nên vội vàng chạy đến, chỉ thấy cửa phòng tắm hơi mở ra.  

Thư Băng Tuyết nằm trong bồn tắm sương mù mênh mông, trần như nhộng, thân thể trắng nõn như băng tuyết lộ ra ngoài, đôi chân thon dài chụm vào nhau, nơi lỗi làm người ta nhìn chăm chú, nơi lõm làm người ta mơ màng. Vòi nước vẫn đang mở, nước không ngừng xối lên cơ thể cô.  

Hắn gọi vài tiếng, không thấy Thư Băng Tuyết trả lời, cũng không quản nhiều như vậy liền xông vào.  

Tắt vòi nước trước, mặc lung tung cho Thư Băng Tuyết bộ quần áo, liền đưa cô đến bệnh viện.  

Sau đó trong mấy ngày hắn nằm trên giường, trong đầu luôn nghĩ đến bóng dáng Thư Băng Tuyết, cùng với xúc cảm khi mặc quần áo cho cô, trong đầu liền suy nghĩ bậy bạ.  

Tính thời gian, quán ăn cũng mở rồi.  

Kiếp trước quán ăn của Thư Băng Tuyết mới khai trương liền dính phải superSARS, thiếu chút nữa đóng cửa.  

Bây giờ được Bàn Tử phát hiện sớm như vậy, lần này sẽ bán được hơn trước. Nhưng mà...  

- Mấy ngày trước tôi đi ngang qua, thấy được bảng hiệu này.  

Mạc Phàm giải thích.  

- Vậy lát nữa gặp nhau ở cửa phía đông trường học, tôi mời khách, không được cướp trả với tôi.  

Bàn Tử hào phóng nói.  

- Yên tâm đi, tôi sẽ không cướp với cậu. Mạc Phàm cũng không khách sáo. Đợt superSARS này qua đi, nhà Bàn Tử buôn bán lời một số tiền lớn, trái lại trên người hắn chỉ còn chút tiền, không làm thịt Bàn Tử thì làm thịt ai. Khi hắn ra cửa biệt thự, không biết vì sao hai cha con kia đã rời đi.  

Hắn cũng không để ở trong lòng, rời khỏi tiểu khu Vân Trung Thự.  

Nửa tiếng sau, cửa phía đông trường học.  

Bàn Tử mặc trang phục thoải mái, đeo kính mắt, trên cổ còn có thêm dây chuyền vàng, nếu ôm cô gái quán bar, thật sự không khác gì nhà giàu mới nổi.  

Tiểu Phàm, sư phụ cậu còn nhận đồ đệ không?  

Bàn Tử khoác một tay lên vai Mạc Phàm, hỏi.  

- Cậu muốn bái sư sao?  

Mạc Phàm nhíu mày, hỏi.  

- Đương nhiên, sư phụ cậu có thể cho cậu phương thuốc chữa bệnh truyền nhiễm, tôi bái ông ấy làm sư phụ, ông ấy tùy tiện thưởng một chút, sau này Bàn  

Tử tôi sẽ phát đạt, trở thành ngọc thụ lâm phong cũng không biết chừng. Bàn Tử nghĩ miên man nói. Mạc Phàm có chút dở khóc dở cười, cả Bàn Tử cũng nghĩ rằng phương thuốc là sư phụ cho hắn.  

Tần phụ gia bỏ qua cho hắn, cũng là vì có sư hắn.  

Như vậy cũng tốt, đỡ mất công hắn phải giải thích.  

- Nếu cậu đọc thuộc lòng bảng tuần hoàn các nguyên tố, trái lại tôi có thể  

suy xét đến chuyện tiến cử cậu cho sư phụ tôi.  

- Bảng tuần hoàn các nguyên tố sao?  

Vừa rồi Bàn Tử còn đầy hứng thú, lập tức không muốn nữa.  

Cậu bảo tôi ký sổ sách còn được, để tôi học bảng tuần hoàn các nguyên tố thì  

tha cho tôi đi, quả nhiên thiên tài không thích hợp với tôi, sau này tôi làm thuộc hạ của cậu kiếm miếng cơm tốt hơn. Anh ta ghét nhất là học bảng tuần hoàn các nguyên tố, còn khó chịu hơn việc anh ta giảm béo.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái, hai người cùng đi đến Phi Nhĩ Mạc Thục.  

Mới vừa tới cửa, tiếng tranh cãi truyền từ trong ra.  

- Tôn Ngọc Trụ, rốt cuộc anh muốn làm gì?  

Ở trong quầy quán cơm, một mỹ nữ thành thục tức giận nói. Người phụ nữ này khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, làn da trắng nõn như băng tuyết, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng khỏi phải nói. Tuy kém hơn Lưu Nguyệt Như một chút, nhưng toàn thân tỏa ra hơi thở mê người, cũng là cấp bậc gây tai họa. Bên ngoài, Tôn Ngọc Trụ là tên mập mạp hói đầu, mặc áo may ô quần cộc, thịt béo trên người đều lộ ra ngoài, ít nhất phải hơn 100 cân, đôi mắt nhỏ nheo lại nhìn chằm chằm mỹ nữ trong quầy. - Không muốn làm gì cả, ông đây không có tiền, cho ít tiền đi, Thư Băng Tuyết.  

Tôn Ngọc Trụ không chút xấu hổ giơ tay ra.  

- Không phải hôm qua tôi mới cho anh 2000 sao, anh lại lấy đi đánh bạc à? Thứ Băng Tuyết tức giận nhìn chằm chằm Tôn Ngọc Trụ, trong đôi mắt đẹp  

gần như muốn phun ra lửa.  

- Cô quản ông đây làm gì, ông đây lấy tiền đi chơi gái thì sao, nhanh đưa tiền đây, không cần nhiều, đưa tôi một vạn là được.  

Tôn Ngọc Trụ vỗ lên quầy nói.  

- Anh!  

Vẻ mặt Thư Băng Tuyết ấm ức:  

- Tôi  

cũng không có tiền.  

Cô chỉ kinh doanh một quán ăn nhỏ, mấy ngày hôm trước còn gặp phải bệnh  

truyền nhiễm, mấy ngày nay mới chuyển biến tốt hơn.  

Dù vậy bị Tôn Ngọc Trụ đến lấy tiền mỗi ngày, sao còn có tiền, cho dù có cô cũng  

không muốn cho tên khốn nạn này.  

- Không có tiền thì thôi, bán cái quán này đi, về nhà kết hôn với ông đây.  

Tôn Ngọc Trụ đúng lý hợp tình nói.  

- Anh nằm mơ đi, tôi sẽ không quay với anh.  

về  Không quay về cũng được, chỉ cần đưa tiền cho tôi, cô tìm “tiểu bạch kiểm” ở bên ngoài tôi cũng không quản.  

Tôn Ngọc Trụ cười dâm nói.  

- Anh vô liêm sỉ.  

Thư Băng Tuyết cắn răng nói.  

- Tôi vô liêm sỉ, ha ha!   

Tôn Ngọc Trụ cười không biết liêm sỉ:  

- Tôi chỉ tìm cô lấy chút tiền, cô thì sao, tìm “tiểu bạch kiểm” sau lưng tôi không vô liêm sỉ à.  

- Anh nói linh tinh.  

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Băng Tuyết đều bắt đầu trắng bệch, ánh mắt bất lực nhìn người xem náo nhiệt ở cửa, những người này đều né tránh ánh mắt.  

Tôn Ngọc Trụ không tới đây gây sự lần một lần hai, vì thế Thư Băng Tuyết còn gọi cảnh sát, nhưng vì quan hệ của hai người đặc biệt, cảnh sát cũng không giải quyết được gì.  

Cảnh sát không quản chuyện này, cộng thêm Tôn Ngọc Trụ này nổi tiếng vô lại, đám người xem náo nhiệt càng không dám tham dự vào.  

- Ha ha, không ai giúp cô đâu, nhanh đưa tiền đây, nếu không hôm nay cô  đừng nghĩ đến chuyện buôn bán.  

Tôn Ngọc Trụ cười đắc ý nói.  

- Anh!  

Trong đôi mắt đẹp của Thư Băng Tuyết lóe sáng lệ quang, lộ ra khổ sở và không cam lòng.  

- Vì sao lại như vậy, vì sao?  

Lúc này một giọng nói truyền từ bên cạnh đến.  

—  

- Tôi cho anh tiền anh muốn không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.