Thần Y Trọng Sinh

Chương 295



Trên đường quay về biệt thự Tưởng gia, Mạc Phàm và Chu Trường Hoàng không ngồi xe nữa, một trước một sau nhàn nhã tiêu sái, tiểu hồ ly đang đuổi theo bướm bướm ven đường.  

Mạc Phàm thấy bộ dạng Chu Trường Hoằng muốn nói lại thôi, lông mày nhướn lên.  

- Ông có gì muốn nói sao?  

- Mạc tiên sinh, cậu thả Vô Tâm, nếu cậu ta về Thiếu Lâm Tự nói bậy...  

Chu Trường Hoàng chỉ nói một nữa, liền không dám nói tiếp.  

Chỉ làm sư huynh đệ một thời gian, ông ta muốn cứu Vô Tâm, nhưng Mạc Phàm thả Vô Tâm, cũng không ngăn được Vô Tâm nói bậy, lòng người khó dò, huống chỉ là Vô Tâm.  

Cho dù Phổ Hoằng tu luyện Tu La Ma Công, nhưng chết không đối chứng. Nhỡ đâu Vô Tâm đẩy cái chết của Phổ Hoằng cho Mạc Phàm, chắc chắn Thiếu Lâm Tự sẽ không để yên cho cậu.  

- Ông cảm thấy tôi giết Vô Tâm, là có thể né tránh Thiếu Lâm Tự sao?  

Mạc Phàm cười hỏi ngược lại.  

Vô Tâm chỉ là một quân cờ nhỏ bé không đáng kể, giết và không giết đều không quan trọng.  

Từ khi Phổ Hoằng muốn tìm hắn báo thù, thì không tránh được xung đột với Thiếu Lâm Tự.  

Đương nhiên hắn cũng không định trốn tránh.  

Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi.  

Hành động việc làm của y tiên bất tử hắn, chỉ cần không phụ lòng mình, dù là địch với Phật Đạo tông phái lớn nhất ở Tu Chân giới, cũng không đáng ngại. Chu Trường Hoàng nhíu mày, lúc này lông mày mới giãn ra.  

Quả thật cho dù giết Vô Tâm, nên tới vẫn sẽ tới.  

- Mạc tiên sinh cao kiến.  

- Nếu có thời gian nghĩ những chuyện này, chẳng bằng tìm bản tâm của ông, nói không chừng có cơ hội tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.  

Mạc Phàm nhắc nhở.  

Con đường tu tiên, nhất khán thể chất, nếu không có linh căn, tu luyện khó như lên trời.  

Nhị khán thiên phú, thiên phủ càng cao, rất nhiều vấn đề tu luyện như nước chảy thành sông, căn bản không tồn tại bình cảnh.  

Còn lại là bản tâm, nếu bản tâm đủ cường đại, dù thể chất thiên phú không đủ, cũng có thành tựu không nhỏ.  

Phóng tầm mắt nhìn Tu Chân giới, những người đứng đầu không phải thiên phú dị bẩm, cũng không phải thể chất nghịch thiên, nhưng không ai không phải bản tâm cứng như Thần Sơn.  

Vẻ mặt Chu Trường Hoàng khiếp sợ, khó có thể tin.  

Đến tuổi này ông ta mới tới Trúc Cơ trung kỳ, vốn tưởng rằng vô vọng với Tiên Thiên.  

- Mạc tiên sinh, tôi thật sự có cơ hội đến Tiền Thiền sao?  

- Có hay không ở ông, không phải ở tôi.  

Mạc Phàm nói.  

Nếu ông ta vẫn say mê danh tiếng đại sư ở Nam Sơn, rơi vào trong ngươi lừa ta gạt, quả thật không có cơ hội đến Tiên Thiện.  

- Tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của Mạc tiên sinh.  

Chu Trường Hoằng kích động nói.  

Nếu Mạc Phàm nói có, vậy hơn phân nửa là có khả năng.  

- Mộc Đầu, ngươi thấy ta có hi vọng thăng cấp cửu vĩ không?  

Tiểu hồ ly thấy hai người nói đến tu vi, không bắt bướm bướm nữa, nhảy đến trước người Mạc Phàm, vừa lùi về sau vừa hỏi.  

Mộc Đẩu là ngoại nó gọi Mạc Phàm.  

- Cửu Vĩ Thiên Hồ? Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên.  

Linh Hồ Nhất Tộc có thể thông qua đuôi phán đoán tu vi, hiện giờ tiểu hồ ly này chỉ có hai đuôi, tương đương với cảnh giới Trúc Cơ.  

Nếu đến cửu vĩ, tương đương với cảnh giới Đại Thừa của nhân loại, xưng là Thiên Hồ.  

Tay Cửu Vĩ Thiên Hồ có thể kích nổ Thiên Tinh, há miệng nuốt Nhật Nguyệt, vô cùng lợi hại.  

Cho dù là Thanh Khâu Nhất Tộc ở Tu Chân giới, cũng chỉ có mấy con Thiên  

Ho.  

Tiểu hồ ly này muốn trở thành Cửu Vĩ Thiên Hổ, nằm mơ đi.  

Cho dù vận khí của nó không tệ, Trúc Cơ kỳ nuốt kỳ hoa dị thảo, có thể mở miệng nói chuyện như người, trí tuệ ít nhất cũng như nhân loại, cũng không dễ dàng như vậy.  

- Đừng nghĩ nữa, đi bắt bươm bướm của ngươi đi.  

Mạc Phàm cười nói.  

- Dừng!  

Tiểu hồ ly trừng Mạc Phàm với vẻ hung dữ, nếu không phải không đánh lại được Mạc Phàm, chắc chắn nó đã cắn Mạc Phàm một cái.  

- Hừ, coi thường bản tiểu thư, đợi bản  

tiểu thư có cửu vĩ, xem có cắn ngươi vài cái không.  

Tiểu hồ ly không phục lắm nói.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, hỏi:  

- Đợi ngươi thành hình rồi nói sau, đúng rồi Hồ Ẩn Chi Thuật ta dạy người học thế nào rồi?  

Hồ Ẩn Chi Thuật là pháp thuật ẩn thân của Thanh Khâu Nhất Tộc, nếu không phải Đồng Tử Thuật đặc biệt, rất khó phát hiện chúng nó.  

Học được pháp thuật này, tiểu hồ ly không chỉ không bị người ta phát hiện, còn thêm kỹ năng bảo vệ sinh mạng số một.  

- Ngươi thực phiền, chỉ biết pháp thuật và tu vi, không phải nhân loại các ngươi nói à, cuộc sống ngoại trừ một ngày ba bữa còn lo nghĩ làm gì, không biết hưởng thụ cuộc sống gì cả.  

Tiểu hồ ly không kiên nhẫn nói.  

- Thôi, ta thấy phong ấn ngươi cho vào trong túi bớt việc hơn.  

Mạc Phàm cười nói. Hắn không biết tiểu hồ ly học được nhiều thứ như vậy từ đâu, nhưng bỗng nhiên bên người có thêm con hồ ly biết nói chuyện, không chỉ không tiện giải thích, còn dễ dàng dọa người khác. Vừa nghe đến phong ấn, tiểu hồ ly lập tức thành thật hơn nhiều.  

- Loại pháp thuật này có thể làm khó được bản cô nương sao. “Anh anh!” Tiểu hồ ly kêu kỳ lạ một tiếng, thân thể biến thành trạng thái trong suốt, sau đó hoàn toàn biến mất.  

- Đi lên đi! Mạc Phàm chỉ bả vai nói.  

Tiểu hồ ly đành phải nhảy lên vai Mạc Phàm, hỏi:  

- Mộc Đẩu, có phải ngươi có hôn ước với mỹ nữ Thanh Khâu Nhất Tộc chúng ta hay không?  

Theo trí nhớ của nó, một nhân loại muốn học pháp thuật của Thanh Khâu  

Nhất Tộc, nhất định phải có hôn ước với Thanh Khâu Nhất Tộc, nếu không chỉ có trom.  

Bộ dạng Mạc Phàm coi như đàng hoàng chắc không phải trộm, khả năng có hôn uóc lón hon.  

- Hồn ước sao?  

Mạc Phàm lộ ra chút cười khổ không dễ phát hiện.  

Xem như là vậy.  

Năm đó hắn cứu một tiểu hồ ly, ai biết thực ra là thánh nữ của Thanh Khâu Nhất Tộc, là Yến Thu Huyền Nguyệt tiên tử chủ nhân của Thanh Khâu Nhất Tộc sau này.  

Khi hắn cứu Yến Thù, không cẩn thận thấy được cơ thể Yến Thù giống Tuyết Nhi như đúc.  

Dựa theo quy củ của Thanh Khâu Nhất Tộc, hắn nhất định phải cưới Yến Thù.  

Yến Thù biết trong lòng hắn có người khác, giao một số pháp thuật Thanh Khâu Nhất Tộc cho hắn rồi để hắn rời đi.  

Vì chuyện này, sư phụ hắn tự mình tới cửa nhận lỗi, Yến Thù cũng cả đời không gå.  

Mỗi lần nhìn thấy Yến Thù, không hiểu sao hắn đều tràn đầy áy náy, lúc này nghĩ lại cũng vậy.  

- Bị bản tiểu thư đoán đúng sao?  

Tiểu hồ ly nhận ra được khác thường của Mạc Phàm, cười đắc ý nói.  

Mạc Phàm không biết nói gì:  

- Ta còn Hà Thủ Ô trăm năm nữa, người muốn ăn cơm tối không? - Dám lấy đồ ăn ra uy hiếp bản đại tiểu thư, hừ, bản tiểu thư không ăn của bố thí, đợi ta gặp tỷ tỷ có hôn ước với ngươi, xem ta tố cáo ngươi hay không, để tỷ ấy từ hồn với ngươi.  

Tiểu hồ ly bộc phát tính tình tiểu thư nói.  

- Vậy ngày mai và cơm tối sau này cũng không có nữa.  

- Được rồi, ngươi thắng, Mộc Đầu đáng chết.  

Tiểu hồ ly lập tức khuất phục, nó mới ăn một củ nhân sâm trăm năm, hôm nay không ăn cũng không sao, ngày mai ngày mốt không được.  

Mạc Phàm cho tiểu hồ ly thêm pháp thuật cấm thanh, quay về biệt thự Tần  

gia.  

Cha mẹ và Tiểu Vũ ở lại Tưởng gia hai ngày, bọn họ liền cùng rời khỏi thành phố Nam Sơn.  

Hắn đưa cha mẹ đến ranh giới Đông Hải, Đường Long đã mang theo đám người đợi ở đây.  

Hắn giao cha mẹ và Tiểu Vũ cho Đường Long, dặn dò vài câu liền quay về Nam Sơn với Chu Trường Hoằng, đi đến  m Sơn trong vô vàn đại sơn ở Nam Sơn.  

Lúc này, trong Phật đường Thiếu Lâm Tự cổ tháp ngàn năm ở thành phố Nam  

Son.  

Cơ thể Mộc Hóa của Phổ Hoàng được đặt ở trong, Vô Tâm run rẩy quỳ bên  

cạnh.  

Đối diện là một lão tăng vẻ mặt nghiêm túc nhắm chặt hai mắt, miệng niệm thần chú, nhưng làm người ta có cảm giác không giận tự uy.  

Rất lâu sau lão tăng này mới dừng lại, khẽ mở mắt, kim quang như kim kiếm tỏa ra bốn phía.  

- Vô Tâm, là ai ra tay với sư phụ con?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.