Thần Y Trọng Sinh

Chương 341



Tần lão gia tử nhìn theo tầm mắt Mạc Phàm, nhìn đám Mã Hồng.  

- Vừa rồi là cậu muốn gặp lão phu, cậu xem lão phu có anh minh thần võ không?  

Trái tim Mã Hồng đập thình thịch, mặt xám như tro tàn, không dám nhìn Tần lão gia tử.  

- Lão gia tử anh minh thần võ, cái thế vô song.  

Tần lão gia tử là nhân vật cấp quốc gia, ông ta không có tư cách ngẩng mặt lên nhìn.  

- Tần lão gia tử đến rồi, ông còn đánh gãy tay chân tôi không?  

Mạc Phàm hỏi.  

- Mạc đại sư tha mạng, vừa rồi tôi chỉ đùa với cậu chút thôi, tôi đâu dám ra tay với cậu.  

Sắc mặt Mã Hồng rất khó coi, vội nói.  

Mạc đại sư này còn chưa tiến vào thành phố Đông Hải, Tần lão gia tử đã đến đón rồi, sao ông ta có thể trêu chọc người này?  

- Nói đùa, Mạc tiên sinh mà ông cũng dám đùa à, Mã Hồng, con mẹ nó, có phải ông chán sống rồi không?  

Đường Long đi đến bên cạnh Mã Hồng, vỗ mặt Mã Hồng nói.  

Mã Hồng không dám phản kháng chút nào, đừng nói là Tần lão gia tử, nếu thực sự trở mặt, Đường Long cũng đủ thu thập ông ta.  

- Long ca tha mạng, là tôi có mắt mà không trông thấy thái sơn.  

Ông ta uống rượu vài lần với Đường Long, coi như là có chút giao tình.  

Cho dù không sâu lắm, lúc này cũng chỉ có thể tạm thời ôm lấy chân Phật.  

- Tự ông gây họa, tự mình thu dọn đi.  

Đường Long lạnh lùng nói, lùi về.  

- Mạc tiên sinh, tôi sai rồi, mắt tôi bị mù mới ném lên xe cậu.  

Mã Hồng đáng thương tội nghiệp nói.  

- Không phải xe của tôi đâm vào người của ông sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

- Tay cậu ta bị chúng tôi đánh gãy từ trước rồi, không liên quan gì đến Mạc tiên sinh.  

Mã Hồng vội vàng giải thích.  

- Anh ta có quan hệ gì với ông?  

- Cậu ta, cậu ta…  

Mã Hồng liếc mắt nhìn người nằm trên đất một cái.  

Ông ta căn bản không biết tiểu tử này, chỉ là một tên thích lo chuyện bao đồng, một thuộc hạ của ông ta giả bị đâm, người này đi lên ngăn cản, bị mấy tên thuộc hạ của ông ta tóm trở về.  

Ông ta mới đánh gãy tay tên tiểu tử này, Mã Khôn liền gọi điện thoại đến, nói là bị bắt nạt, ông ta vội mang tiểu tử này đi cùng.  

- Cậu ta là một thuộc hạ của tôi, chúng tôi sẽ chữa khỏi cho cậu ta.  

Mã Hồng nói.  

- Thuộc hạ?  

Mạc Phàm nhíu mày.  

Khi Mã Hồng này nói chuyện, trong mắt chớp lóe, đồng tử phóng to, vừa nhìn là biết nói dối.  

ắ ể ế ồ ế ắHắn không để ý đến Mã Hồng, lập tức đi đến bên cạnh người trước xe hắn.  

Cánh tay bị thương đến mức này, nếu không phải đụng vào hắn, đưa đến bệnh viện chỉ có thể cắt.  

Tay hắn bóp “ken két” người đàn ông kia vài cái, xương gãy của người đàn ông quay về vị trí cũ.  

Trên tay hắn là Vạn Mộc Hồi Xuân Chú, một đạo thanh quang mắt thường không thể nhìn thấy rơi vào cánh tay người đàn ông.  

Chú thuật này có thể xúc tiến xương cốt nhanh chóng tăng trưởng, không chỉ có thể nối xương, còn có thể làm người ta cao hơn.  

Người đàn ông nhướn mày, hình như rất thống khổ, nhưng không lâu sau cánh tay của anh ta ngón tay hơi giật giật, rõ ràng là liền rồi.  

Cánh tay khôi phục, mí mắt người đàn ông giật giật, mở to mắt.  

Anh ta liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trên mặt lập tức lộ ra giận dữ, há miệng liền mắng.  

- Đám giả bị đâm xe các người, trừ phi các người đánh chết tôi, nếu không tôi thấy một lần sẽ ngăn cản một lần.  

Người đàn ông vừa mắng, sắc mặt đám Mã Hồng vô cùng âm trầm, gần như có thể vặn ra nước.  

Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn đám Mã Hồng, có thêm vài phần sắc lạnh.  

Bên trong viết hai chữ: “Cầm thú!”  

Vậy mà Mã Hồng này đánh gãy tay người ngăn cản bọn họ giả bị đâm, còn lấy anh ta làm người bị đâm nữa.  

- Tiểu tử, Mạc tiên sinh mà cậu cũng dám mắng, cậu không muốn sống nữa có phải không?  

Đường Long nhíu mày xông tới, xách người đàn ông lên.  

- Thả anh ta ra.  

Mạc Phàm không tức giận, vẫy vẫy tay với Đường Long, sau đó lạnh nhạt nói với người đàn ông kia:  

- Quay về uống nhiều canh xương một chút, gần đây đừng dùng tay này làm việc nặng, ba tháng sau sẽ giống như trước kia.  

Thương tổn tận gân cốt, cho dù hắn dùng Vạn Mộc Hồi Xuân Chú giúp anh ta sinh cốt, cũng có một khoảng thời gian yếu ớt.  

- Cậu…  

Người đàn ông sửng sốt, kinh ngạc nhìn tay anh ta.  

Anh ta nhớ rõ tay này bị một người có sẹo gần miệng dùng ống tuýp đập vài chục cái, ít nhất đập gãy bốn năm đoạn, vậy mà lúc này không sao, nhưng không có sức lực mấy.  

Chẳng lẽ vừa rồi người này chữa tay cho anh ta sao?  

- Còn chưa cút, không phải gặp được Mạc tiên sinh của chúng tôi, đời này cậu chỉ có thể dùng một tay rồi.  

Đường Long ném người đàn ông sang một bên.  

Mặt người đàn ông đỏ bừng, cảm ơn Mạc Phàm rồi nhanh chóng rời đi.  

- Ông còn gì để nói?  

Mạc Phàm hỏi.  

Rõ ràng người đàn ông này là người ngăn bọn họ giả bị đâm, bị bọn họ đập liên tục, bọn họ lấy ra giả bị đâm.  

- Chuyện này, chuyện này…  

Sắc mặt Mã Hồng trắng bệch, không biết nói gì cho tốt.  

- Không phải ông bảo tôi bồi thường 100 vạn, nếu không thì bảo chị em Bạch gia bồi ông uống rượu ngủ sao?  

Mạc Phàm hỏi tiếp.  

- Mạc tiên sinh tha mạng, tôi chỉ nói bừa chút thôi.  

Quả thật ông ta có tâm tư này, nhưng hiện giờ ông ta còn can đảm sao?  

- Nói bừa chút thôi sao?  

Mạc Phàm cười.  

Lúc này Mã Khôn mang theo vài người, vô cùng đắc ý tóm Bạch Tiểu Manh trở về.  

- Đại ca, đã bắt cô nàng này về rồi, có phải ngực rất to không?  

Sắc mặt Mã Hồng càng thêm khó coi, ước gì có thể bóp chết Mã Khôn.  

Nếu không vì Mã Khôn, sao hôm nay ông ta có thể đá vào khối sắt cứng như vậy.  

Chỉ là nhìn thấy Mã Khôn ánh mắt ông ta thay đổi, âm độc hiện lên.  

- Mạc tiên sinh, chuyện này đều do em trai tôi mà ra, cậu muốn xử lý cậu ta thế nào, tôi tuyệt đối không có bất luận ý kiến gì.  

Nếu chuyện này vì Mã Khôn mà ra, chỉ có thể để Mã Khôn gánh lấy.  

- Anh, tình huống gì đây, Mạc tiên sinh gì chứ?  

Mã Khôn còn chưa hiểu rõ tình huống.  

- Câm miệng, đều là chuyện tốt cậu làm, cậu xem rồi làm đi, tôi mặc kệ.  

Mã Hồng tát vào mặt Mã Khôn một cái nói.  

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nhìn Mã Hồng chăm chú, đánh gãy tay một người vô tội, ném lên xe hắn giả bị đâm, bây giờ chối rất nhanh.  

- Đường Long, anh xem rồi làm đi, tôi không muốn nhìn thấy đám người này ở thành phố Đông Hải.  

Mắt Mã Hồng mở to, trong mắt hiện lên dữ dằn.  

Nếu theo như Mạc Phàm nói, ông ta hoàn toàn xong rồi, sau này ông ta không còn ngoại hiệu Lan Lộ Hổ ở Đông Hải nữa.  

- Mày đã không cho tao đường sống, tao cũng không cho mày đường sống.  

Ông ta lấy một con dao găm từ trong túi ra, nhanh như liệp báo đâm về phía Mạc Phàm.  

Nếu ông ta là thủ lĩnh, trên tay không có chút công phu sao được, trong chớp mắt dao găm sắp đâm về phía tim Mạc Phàm.  

Dao găm bộ đội tạo ra, ông ta dùng giá cao mua được, chỉ cần đâm một cái, máu sẽ chảy ra không ngừng, sẽ phải chết không thể nghi ngờ.  

- Tiểu ca ca, cẩn thận.  

Mắt Bạch Tiểu Manh mở to, vội vàng nhắc nhở.  

Mạc Phàm nhếch miệng, không đợi hắn ra tay, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra.  

- Mạc tiên sinh mà ông cũng dám đánh lén, không biết sống chết, trải qua cửa ải của tôi trước rồi nói sau.  

A Hào nắm lấy cổ tay Mã Hồng, nhẹ nhàng dùng lực.  

“Rắc rắc!” Cổ tay Mã Hồng bị bóp nát, dao găm rơi xuống.  

Mã Hồng kêu thảm một tiếng, sắc mặt xanh mét, trong mắt đều là tuyệt vọng.  

Mạc Phàm nhặt dao găm lên, biểu cảm lạnh lùng đưa cho Mã Hồng.  

- Ông còn một tay, muốn thử lần nữa không?  

Chỉ là một phàm nhân cũng dám ám sát y tiên bất tử hắn, thử lại xem?  

Những lời này vừa vang lên, vẻ mặt Mã Hồng vô cùng sợ hãi.  

Ông ta coi như không sợ chết, nhưng lần đầu tiên thấy Mạc Phàm không sợ chết như vậy, vậy mà bảo ông ta thử lại.  

- Không dám, không dám nữa!  

Có A Hào ở đây, ông ta không giết được Mạc Phàm.  

- Ông không dám, vậy tôi tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.