Thần Y Trọng Sinh

Chương 348



Hoàng Thiếu Thiên nhướn mày, cười lạnh lùng.  

- Cậu không muốn cứu cha cậu sao, nếu bệnh của ông ta phát tác, sẽ sống không bằng chết, tốt nhất cậu nên suy nghĩ kĩ càng, loại bệnh này chỉ có Hoàng gia chúng tôi mới trị được.  

Cho dù Mạc Phàm giao y thuật ra, Hoàng gia cũng sẽ không bỏ qua cho tiểu tử này, chẳng qua chỉ làm cậu ta an tâm trước.  

Cùng lắm là chuyển cổ từ trên người cha Mạc Phàm sang người Mạc Phàm, để Mạc Phàm trở thành nô lệ của Hoàng gia vĩnh viễn.  

- Tôi có rất nhiều y thuật, nhưng tôi sẽ không cho Hoàng gia các người.  

Mạc Phàm trầm giọng nói.  

Y thuật trên người hắn đâu chỉ muôn vàn, Hoàng gia hạ cổ với cha, còn muốn y thuật của hắn, vậy đến Địa phủ đi.  

Diêm Vương cho ngươi canh ba tử, y tiên bất tử hắn có thể khiến người đó sống trăm năm.  

Nếu như hắn muốn giết người, người này tuyệt đối sống không quá canh năm.  

- Đó chính là cậu vì y thuật mình có được, từ chối cứu cha cậu, vì chút y thuật, đáng sao?  

Hoàng Thiếu Thiên cười hỏi.  

- Đúng là cầm thú.  

Mỹ nữ bikini tóc hồng khinh bỉ nói.  

Vì thanh danh, ngay cả mạng của cha cũng không cứu, còn không bằng những người mẫu dựa vào tư sắc kiếm tiền như bọn họ.  

- Phi, còn Mạc thần y nữa chứ.  

Một cô gái rất model mặc bikini màu da mắng.  

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, hắn không thẹn với lương tâm, mặc kệ người khác đánh giá thế nào, hắn sẽ không giải thích.  

Hoàng Thiếu Thiên thấy Mạc Phàm không trả lời, nhíu mày, sau đó cười giả tạo nói:  

- Nếu cậu đồng ý giao y thuật của cậu ra, sau này cậu là người Hoàng gia chúng tôi, đi theo Hoàng gia tôi, tiền bạc không thành vấn đề, quyền lợi cũng có, phụ nữ thì càng không phải bàn, còn được ở cùng với người nhà cậu, chẳng lẽ cậu không động tâm chút nào?  

Bác sĩ Hoàng gia bọn họ, chữa trị cảm mạo ở thành phố đã có thu nhập ngàn vạn, nhiều hơn những người làm công bên ngoài.  

Gia nhập Hoàng gia bọn họ, quyền lợi cũng không là vấn đề, nhiều thế hệ Hoàng gia là ngự y.  

Còn phụ nữ, điều đến phòng phụ khoa, rất nhiều phụ nữ mỗi ngày đưa đến cửa, để mặc cậu đùa bỡn, bảo bọn họ cởi hết, bọn họ sẽ không lắc đầu.- Mạc Phàm, Hoàng thiếu đã có thành ý như vậy, cậu còn không quỳ xuống cúi đầu với Hoàng thiếu, nếu là tôi, chắc chắn đã quỳ rồi.  

Mộc Phong Nhạc híp mắt, lạnh lùng nói.  

Mạc Phàm cười, hắn thiếu những thứ này sao?  

Bây giờ tiền bạc không có bất luận ý nghĩa gì với hắn, thẻ hắn cho Chu Hiệt có 2 triệu đô la.  

Quyền lợi, với thực lực hiện giờ của hắn, muốn cái gì không được?  

Phụ nữ, mẹ Tiểu Ngọc, Lưu Phỉ Phỉ, Lưu Nguyệt Như, Sở Khuynh Thành, Lạc Anh, Khổng Tuyên, Tống Thu Từ, ai mà không phải cực phẩm trong cực phẩm.  

Hắn muốn ngủ thì dễ như trở bàn tay, cần Hoàng gia cho sao?  

- Các người nói xong rồi sao?  

Mạc Phàm nói.  

Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày, ánh mắt lạnh đi vài phần.  

Nghe nói Mạc Phàm này là người con có hiếu, sao hôm nay ý chí sắt đá như vậy.  

- Mạc Phàm, đối với cậu mà nói thanh danh quan trọng như vậy sao, Hoàng gia chúng tôi nhìn lầm cậu rồi, loại bệnh này sẽ lây bệnh, hôm nay có thể là cha cậu, ngày mai là những người khác trong nhà cậu, chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn mọi người vì ốm đau khổ sở mà qua đời sao, cậu đúng là tên súc sinh!  

Hoàng Thiếu Thiên vênh mặt mắng, giống như vô cùng khinh bỉ hành động của Mạc Phàm.  

Anh ta không chỉ mang theo một tử cổ, nếu Mạc Phàm không đồng ý, anh ta hoàn toàn có thể hạ cổ lên những người khác nhà Mạc Phàm, không sợ Mạc Phàm không cúi đầu.  

Những lời này vang lên, ánh mắt mấy mỹ nữ mặc bikini nhìn Mạc Phàm lại căm hận hơn vài phần.  

Hoàng Thiếu Thiên và Mộc Phong Nhạc nhếch miệng cười.  

Chết một người không sợ, cậu ta không sợ cả nhà chết dưới Tử Mẫu Cổ à.  

Như vậy Mạc Phàm không chỉ trơ mắt nhìn người nhà chết, truyền ra ngoài cũng thân bại danh liệt.  

Mạc Phàm nheo mắt, ánh mắt trở nên phát lạnh.  

Hắn hơi cong người, khẽ bay như yến tử, nhẹ nhàng rơi xuống trên du thuyền.  

- Anh không có cơ hội này, bởi vì anh sẽ chết nhanh thôi.  

Mạc Phàm lạnh lùng nhìn Hoàng Thiếu Thiên chăm chú nói.  

Hắn nhảy lên như vậy, trên du thuyền cho dù là Hoàng Thiếu Thiên, Mộc Phong Nhạc hay mấy mỹ nữ mặc bikini đều thay đổi sắc mặt, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.  

Du thuyền này có hai tầng, bên trong có khoang nghỉ ngơi, khoang giải trí, thế nào cũng phải cao 4,5 mét, Mạc Phàm nhảy lên một cách nhẹ nhàng, giống như tiên nhân đạp không mà đi, ngay cả quán quân Olympic cũng không làm được.  

Hoàng Thiếu Thiên chỉ hơi biến sắc, lại khôi phục như thường, cười thoải mái.  

- Nghe nói bác sĩ Mạc biết tà thuật, quả nhiên là như vậy, bác sĩ Mạc muốn thi triển tà thuật với bọn tôi sao?  

Nếu Mạc Phàm dám ra tay, đừng nghĩ cứu được cha cậu ta, tuy không ra tay cũng không cứu được.  

- Anh chắc chắn tôi không giải được Phệ Hồn Tử Mẫu Cổ của Hoàng gia trên người cha tôi như vậy sao?  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

- Cổ sao?  

Một mỹ nữ bikini sửng sốt nói.  

Cô ta đến từ Bắc Xuyên, cổ đối với cô ta không xa lạ gì.  

Núi Bắc Xuyên thường truyền ra tin đứa bé nhà ai gặp được cổ bà bị hạ cổ chết, lúc chết một bụng xà trùng.  

Trước đây cô ta vì chuyện cổ mà sợ tới mức không dám ra cửa.  

Cổ ở Bắc Xuyên đại biểu cho tà ác, ai nghe cũng thay đổi sắc mặt.  

Không ngờ Hoàng thiếu từ thủ đô tới lại hạ cổ?  

Mỹ nữ bikini này cách xa Hoàng thiếu một chút theo bản năng.  

Hoàng Thiếu Thiên cười khinh thường, anh ta không sợ mấy mỹ nữ bikini này biết, một đám kỹ nữ thấy tiền là sáng mắt thôi mà, nếu không kín miệng, hạ cổ là được, lại có thêm nữ nô.  

- Giải cô, cậu giải thế nào?  

Hoàng Thiếu Thiên cười hỏi.  

Hoàng gia bọn họ tồn tại lâu như vậy, chưa bao giờ có ai giải được tử cổ, Mạc Phàm là một đứa bé 16, 17 tuổi nói giải được, đúng là khôi hài.  

Mộc Phong Nhạc lắc đầu cười, Mộc gia bọn họ có quan hệ thân thiết với Hoàng gia không phải một hai năm.  

Theo anh ta biết, trúng Tử Mẫu Cổ của Hoàng gia, ngoại trừ để mặc Hoàng gia sử dụng sẽ sống lâu một chút, không còn biện pháp khác.  

Biểu cảm của Mạc Phàm lãnh khốc, ánh mắt trở nên phát lạnh, nhẫn trên tay sáng lên, chai chứa tử cổ xuất hiện trong tay hắn.  

- Giải thế nào, tôi sẽ cho anh tận mắt nhìn thấy.  

Hoàng Thiếu Thiên thấy thứ trong tay Mạc Phàm, mắt mở to, vẻ mặt hoảng sợ.  

Người khác không biết đây là thứ gì, sao anh ta không biết, đây đúng là tử cổ hình thái trưởng thành.  

Sao tử cổ này trưởng thành như vậy, còn xuất hiện trong tay Mạc Phàm, không phải nên ở trong cơ thể cha Mạc Phàm hút máu huyết ông ta, cắn nuốt nội tạng ông ta sao?  

Một khắc trước Hoàng Thiếu Thiên còn vô cùng đắc ý, lúc này mặt xám như tro tàn.  

Tử Cổ Mẫu ngàn năm chưa từng được giải của Hoàng gia bọn họ, bị một đứa con nít giải rồi sao?  

- Sao thứ này lại ở trong tay cậu?  

- Anh sẽ biết nhanh thôi.  

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, giọng lạnh như hàn băng.  

Hắn bóp pháp ấn trên tay, một ký hiệu rơi vào trong cơ thể tử cổ, tử cổ lập tức tỉnh lại, lộ ra hung tướng, vùng vẫy ở trong chai.  

Mạc Phàm niệm thần chú, tay hắn sáng lên, tay và cánh tay tính luôn cái chai biến thành trong suốt.  

- Không phải Hoàng gia thế gia Đông y ngàn năm các người thích hạ cổ sao, Mạc Phàm tôi sẽ chơi với các người.  

Nói xong tay hắn biến mất vào trong bụng Hoàng Thiếu Thiên.  

“A…” Tiếng thét chói tai truyền từ trên du thuyền ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.