Thần Y Trọng Sinh

Chương 349



Thân thể Hoàng Thiếu Thiên run lên theo phản xạ có điều kiện, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn bụng anh ta, sắc mặt lập tức không còn chút huyết sắc nào.  

Tay Mạc Phàm cầm tử cổ không đào cái động trên bụng anh ta, vậy mà với vào trong được, không chảy ra một giọt máu nào.  

“A, a…” Bắp thịt trên mặt Hoàng Thiếu Thiên không ngừng run rẩy, trong cổ họng phát ra âm thanh kỳ lạ.  

Anh ta thân là người Hoàng gia, biết nhiều chuyện trong truyền thuyết người khác chưa từng thấy.  

Pháp thuật của Tu Đạo Giả, thần thông của Tiên Thiên Tông Sư, anh ta đều từng thấy không ít.  

Nhưng Mạc Phàm duỗi tay vào trong bụng anh ta như vậy, giống như duỗi vào trong nước, tuyệt đối là lần đầu tiên.  

Mộc Phong Nhạc sợ tới mức chân tay lúng túng, giống như mấy mỹ nữ mặc bikini, cuống quít lùi về sau, nhìn Mạc Phàm đầy hoảng sợ.  

Anh ta vốn tưởng rằng cha Mạc Phàm trúng Tử Mẫu Cổ của Hoàng gia, cho dù Mạc Phàm hung hãn ở Đông Hải đến mấy, cũng không dám ra tay.  

Ai biết Mạc Phàm không chỉ lấy được cổ ra, còn bỏ vào trong bụng Hoàng Thiếu Thiên.  

- Đây là cái gì?  

Hoàng Thiếu Thiên không nhịn được, hoảng sợ kêu lên.  

- Y thuật!  

Mạc Phàm tích chữ như vàng nói.  

Y thuật này tên là Hư Không Trích Nguyệt, là bí thuật độc môn của Thần Nông Tông bọn họ.  

Có thể không để lại vết thương lấy thứ gì trong bụng ra, thích hợp với pháp thuật lấy cổ trùng ra nhất.  

Hắn nói xong rút tay ra ngoài, trong tay chỉ còn lại nắp chai.  

Hắn không chỉ bỏ tử cổ vào, chai đựng tử cổ cũng ở trong bụng Hoàng Thiếu Thiên, hắn ném nắp chai xuống.  

- Bây giờ anh cảm thấy Mạc Phàm tôi cần cúi đầu trước anh, cho Hoàng gia các người y thuật của tôi không?  

Mấy chữ đơn giản, lại mang theo khí tràng vô hình, thổi về phía những người khác.  

Mộc Phong Nhạc và đám mỹ nữ bikini sợ ngây người.  

Mắt Hoàng Thiếu Thiên mở to, ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm lấy tay ra, cả khuôn mặt rất khó coi, còn nghiêm trọng hơn bị người ta tát anh ta mấy cái.  

- Mạc Phàm, cậu, cậu…  

“A!” Anh ta còn chưa nói hết, liền ôm bụng quỳ trên đất, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngay cả phụ nữ cũng phải ghen tị vặn vẹo vì đau đớn.  

Anh ta cảm nhận được rõ ràng trong bụng có thêm thứ gì đó, thứ này đang bò ra điên cuồng cắn nuốt nội tạng anh ta.  

Loại đau đớn này khiến anh ta giơ tay muốn bắt, nhưng tay anh ta không thần kỳ giống như Mạc Phàm, căn bản không bắt được, chỉ có thể đánh liên tục vào bụng mình.  

Chỉ trong phút chốc, sắc mặt phong thần tuấn cốt của Hoàng Thiếu Thiên tái nhợt như người chết, trong mắt tràn đầy huyết sắc, sắc mặt vô cùng khủng bố.  

Mộc Phong Nhạc ở bên cạnh mặt cũng trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.  

Anh ta từng nghe nói cổ rất đáng sợ, khiến người ta sống không bằng chết, nhưng không ngờ lại khủng bố như thế.  

Đây chỉ mới một lát, Hoàng Thiếu Thiên đã biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu bị hành hạ mấy tháng, không biết sẽ có bộ dạng gì.  

- Thật đáng sợ!Mộc Phong Nhạc bị dọa thành như vậy, mấy mỹ nữ mặc bikini lại càng hoa dung thất sắc, cả đám nhìn Mạc Phàm đầy kinh hãi, hối hận muốn chết, vừa rồi bọn họ cho rằng có Hoàng Thiếu Thiên sẽ không sao, đều chế nhạo Mạc Phàm.  

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn Hoàng Thiếu Thiên.  

Hoàng gia thích hạ cổ người khác, nếm thử mùi vị cổ nhà minh xem.  

- Cảm giác trúng cổ thế nào?  

- Nhanh lấy ra cho tao, nhanh lên, a…  

Hoàng Thiếu Thiên nhịn đau, mắt đỏ bừng nhìn Mạc Phàm đầy hung dữ nói.  

- Không phải Hoàng gia các người có thể giải Tử Mẫu Cổ sao, anh giải cho tôi xem.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Hoàng Thiếu Thiên này nói Tử Mẫu Cổ chỉ có Hoàng gia bọn họ mới giải được, chỉ cần hắn giao y thuật ra, sẽ giải trừ cổ độc cho cha hắn, vì sao phải yêu cầu hắn, tự mình giải được mà.  

Nếu Hoàng Thiếu Thiên có thể giải, hắn sẽ thả anh ta.  

Sắc mặt Hoàng Thiếu Thiên âm trầm như nước, đừng nói là anh ta, Tử Mẫu Cổ này cho dù là gia chủ Hoàng gia bọn họ cũng không giải được, đan dược luyện chế Cổ Đan đã sớm biến mất trăm năm trên Địa Cầu.  

Biện pháp duy nhất là đi cầu mẫu cổ, bảo mẫu cổ giết chết tử cổ.  

Nhưng Hoàng gia chưa bao giờ có tiền lệ này, sẽ không vì anh ta mà mở ra.  

- Lấy ra cho tao, nếu tao chết, Hoàng gia chúng tao sẽ không tha cho mày.  

- Hoàng gia sẽ không tha cho tôi sao?  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hắn thi triển Hóa Mộc Tuyệt với Hoàng Đào Nhiên, hắn chưa từng sợ Hoàng gia lần nào.  

Hóa Mộc Tuyệt là cảnh cáo, nếu Hoàng gia coi như không có cảnh cáo, vẫn trêu chọc vào hắn.  

Gia tộc ngàn năm, cũng đến lúc kết thúc.  

- Yên tâm đi, từ giờ trở đi Hoàng gia các người không làm được gì nữa, sau này cũng không còn gia tộc Hoàng gia.  

Mạc Phàm bình tĩnh nói, vô cùng khí phách.  

Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày, trong đôi mắt đỏ đều là tức giận.  

Một tiểu tử vị thành niên cũng muốn diệt Hoàng gia bọn họ, ngàn năm qua có không biết bao nhiêu gia tộc muốn diệt Hoàng gia, ai không lợi hại bằng Mạc Phàm, nhưng cuối cùng đều thành thuốc bổ của mẫu cổ.  

- Mày muốn diệt Hoàng gia cũng được, mày lấy cổ trong bụng tao ra, tao nói cho mày biết bí mật của Hoàng gia, mày muốn diệt Hoàng gia thế nào cũng không sao.  

Hoàng Thiếu Thiên quát lên, giọng nói như dã thú phát cuồng.  

Mạc Phàm chết tiệt này dám để cổ lên người anh ta, lấy cổ ra trước đã, đến lúc đó dẫn Mạc Phàm đến tổ địa Hoàng gia, cho dù tiểu tử này là tiên nhân hạ phàm cũng sẽ chết, mẫu cổ sẽ xơi tái cậu ta không còn xương cốt.  

Mạc Phàm cười khinh thường:  

- Tôi muốn diệt Hoàng gia anh, còn cần anh giúp đỡ sao?  

Hiện giờ hắn tiêu diệt võ đạo thế gia, pháp đạo thế gia, phật đạo tông phái, có lẽ có chút vấn đề.  

Muốn tiêu diệt y dược thế gia hắn quen thuộc, căn bản không cần tốn sức.  

Cho dù có độ khó, cũng phải diệt.  

- Mày…  

Hoàng Thiếu Thiên thấy Mạc Phàm kiên định như vậy, trong mắt xuất hiện bối rối.  

Hoàng gia cũng không cứu được anh ta, cùng lắm có thể khiến anh ta sống lâu thêm một thời gian, cuối cùng vẫn là đau đớn bị Phệ Hồn, người cứu được anh ta chỉ có Mạc Phàm.  

- Cậu cứu tôi đi, bảo tôi làm gì cũng được, cứu tôi với, tôi chỉ dựa theo mệnh lệnh của Hoàng gia làm việc thôi.  

Hoàng Thiếu Thiên cầu xin.  

Đã không còn bộ dạng bảo Mạc Phàm giao y thuật, quỳ xuống với anh ta lúc trước.  

Mạc Phàm cười lạnh lùng, từ khi Hoàng Thiếu Thiên này lừa gạt cha hắn ở cùng một đơn vị, sau đó hạ cổ lên người cha hắn, kết cục đã định rồi.  

Người làm hại cha mẹ hắn, phải chết!  

- Anh vẫn nên chết đi tốt hơn.  

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, bóp pháp ấn trên tay, một ký hiệu đánh vào bụng Hoàng Thiếu Thiên.  

Bụng Hoàng Thiếu Thiên lập tức phồng lên, giống như quả bóng hơi, thân thể hơi cong, mắt màu đỏ mở to, miệng há lớn, gương mặt còn hung dữ hơn vừa rồi.  

- A, không, không, hu hu…  

Hoàng Thiếu Thiên không cam lòng kêu lên, một tay bắt lấy Mạc Phàm.  

Không đợi anh ta đụng tới Mạc Phàm, huyết dịch từ thất khiếu anh ta chảy ra.  

Cả người Hoàng Thiếu Thiên như khí cầu bị đâm thủng, từ bụng đến bắp thịt trên người, nhanh chóng khô quắt xuống, thành một thây khô da bọc xương, tinh khí toàn thân bị cổ cắn nuốt, không còn thở nữa.  

Hoàng Thiếu Thiên vừa chết, mỹ nữ bikini tóc hồng kia trực tiếp hôn mê bất tỉnh.  

Hai chân Mộc Phong Nhạc mềm nhũn, “Phịch” một tiếng ngồi trên đất, cầu xin:  

- Bác sĩ Mạc, tha cho tôi đi, tôi bị ép buộc.  

Còn chưa tới 10 phút, Hoàng Thiếu Thiên không ai bì nổi chết.  

Mộc Phong Nhạc không còn là người không ngừng hắt nước bẩn lên người Mạc Phàm, vỗ mông ngựa Hoàng Thiếu Thiên nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.