Thần Y Trọng Sinh

Chương 411



Hoàng Kình Thương nhìn mấy pháp ấn của Mạc Phàm đánh vào trong Lôi Vân, hơi sững sờ.  

Nhưng thấy Lôi Vân không có bất luận phản ứng gì, khóe miệng ông ta lập tức nhếch lên, cười khinh thường.  

Bọn họ chưa từng bỏ qua chuyện nghiên cứu Vạn Lôi Diệt Thế Trận này, một khi nghiên cứu thành công, có thể không hạn chế Vạn Lôi Diệt Thế Trận kích hoạt.  

Vì thế bọn họ còn thỉnh giáo Thiên Sư Đạo am hiểu lôi pháp, lôi pháp chính là một trong thơ ngũ tuyệt của Thiên Sư Đạo, đâu có thể dạy người ngoài dễ dàng.  

Hoàng gia bọn họ bế môn tạo xa nghiên cứu ngàn năm cũng không được, một tên tiểu tử như Mạc Phàm thì chơi gì, đùa giỡn gì thế.  

- Đừng giả thần giả quỷ nữa, tôi thấy cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cậu đã khăng khăng cố chấp như thế, để tôi dùng lôi pháp giáo huấn cậu một chút.  

Hai mắt ông ta nén giận, một pháp ấn đánh vào trong Vạn Lôi Ấn, hai ngón tay chỉ Mạc Phàm ở phía xa, miệng thầm quát một tiếng.  

- Tật!  

“Bùm!” Một tiếng thật lớn, một đạo điện quang to bằng cánh tay trên bầu trời, không ngừng phân nhánh trong không trung, đánh xuống đầu Mạc Phàm.  

Tuy Hoàng gia bọn họ chưa nghiên cứu sâu Vạn Lôi Thế Diệt, nhưng sử dụng một chút uy lực tiểu lôi pháp, không đến mức pháp thuật Vạn Lôi Ấn vỡ nát.  

Nhìn lôi quang đánh xuống, lúc này đám người Hoàng gia mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhau cười.Mạc Phàm vừa nói nghiêm túc như thế, giống như thật sự sẽ xua lôi.  

Nếu Mạc Phàm xua lôi, vì sao lôi này lại nghe theo pháp ấn của tông chủ bọn họ.  

- Tiểu tử, không phải cậu muốn dạy tông pháp cho tông chủ chúng tôi sao, cậu dậy đi, không phải cậu dạy tông chủ chúng tôi bị sét đánh như thế nào đấy chứ?  

Hoàng Vân Long nói đầy trào phúng.  

Người Hoàng gia khác, bao gồm cả Hoàng Kình Thương đều nhếch miệng, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.  

Lôi này ngay cả quỷ thần đều có thể diệt, khi sắt thép bị đánh trúng sẽ sản sinh nhiệt độ cao hóa thành chất lỏng, càng không nói đến thân thể phàm thai.  

- Xem tiểu tử này có chết hay không?  

Những người xung quanh nhìn lôi quang như con rắn giương nanh múa vuốt, da đầu run lên, trong mắt đều là kh ủng bố.  

- Lần này chắc chắn Mạc Phàm sẽ mất mạng.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua bầu trời, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ vươn một ngón tay ra, nói một chữ.  

- Ngừng!  

Đạo lôi điện chỉ “xẹt” một cái, còn chưa có “bùm” đã dừng lại, như Định Thân Pháp, bị cố định giữa không trung.  

Mọi người ở đây mắt mở to, che miệng, sửng sốt.  

- Chuyện này…  

Có thể cố định người di chuyển, chuyện này rất bình thường.  

Cố định lôi điện hữu hình vô tướng gì đó, trái lại không có khả năng?  

Mạc Phàm nhìn lướt qua Hoàng Vân Long, sát khí trên người người này rất nặng, không giết mấy trăm mạng người không có khả năng sát khí nặng như thế, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt hắn.  

- Muốn học lôi pháp phải giao học phí, là ông rồi.  

- Đi!  

Ngón tay Mạc Phàm chỉ Hoàng Vân Long phía xa.  

Lôi điện bị cố định trên bầu trời lập tức như con ngựa hoang thoát cương, như dã thú sổ lồng, lao nhanh về phía Hoàng Vân Long.  

“Bùm” một tiếng, lôi điện đánh xuống đầu ông ta.  

Thân hình Hoàng Vân Long run lên, tóc bị đốt trụi, mùi khét tỏa ra từ người ông ta.  

“Phịch!” Hoàng Vân Long ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, mắt dần mất đi ánh sáng.  

- Ông còn học không?  

Mạc Phàm hỏi Hoàng Kình Thương.  

Vẻ mặt Hoàng Kình Thương ngẩn ra, trong chớp mắt vẻ phẫn nộ xuất hiện trên mặt ông ta, khiến gương mặt ông ta trở nên hung dữ.  

- Tiểu tử, mày giết cháu nội tao, lại diệt con tao, tao phải giết mày.  

Ông ta niệm thần chú, đánh tất cả pháp lực vào trong Vạn Lôi Ấn.  

Ông ta không tin Mạc Phàm có thể khống chế một đạo tia chớp của ông ta, còn khống chế được Vạn Lôi Ấn.  

Cho dù liều mạng không cần Vạn Lôi Ấn, cũng phải giết Mạc Phàm.  

- Lôi Vạn!  

Ông ta nổi giận thét lên một tiếng.  

Vạn Lôi Ấn lập tức tỏa ra hào quang, một trận cuồng phong đánh tới, mây đen trên bầu trời tản ra, thay vào đó là một tầng lôi quang như thủy ngân phía dưới mây đen.  

Khí tức chôn vùi nồng đậm lập tức như bàn tay to, nắm chặt lấy trái tim của mọi người, làm cho người ta rất khó chịu.  

- Lôi Vũ!  

Hoàng Kình Thương nghiến răng nói ra hai chữ.  

Trời giống như sập xuống, tiến đến điểm cuối, lôi như mưa đánh xuống, kéo dài, phân nhánh trong không trung.  

“Xẹt, xẹt” tiếng đan chéo vào nhau, chôn vùi toàn bộ.  

Rất nhiều người từng thấy sấm chớp, nhưng ai thấy lôi điện như nước?  

Bị lôi điện như vậy đánh xuống, ai có thể tránh được, không trốn được ngay cả cặn cũng không còn.  

Sợ hãi trước nay chưa từng có bao phủ mọi người, không ít người muốn chạy trốn, thậm chí nhảy xuống biển mây cũng được, nhưng hai chân như cắm rễ trên đất, căn bản không nhúc nhích.  

- Mạc tiên sinh, chuyện này…  

Mộc Phong Nhạc cũng biến sắc.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.  

- Ha ha, còn phải giao học phí, lần này tôi muốn hang ổ Hoàng gia ông.  

Tâm niệm hắn khẽ động, thu quạt vào trong nhẫn.  

Tinh quang trong mắt chớp lóe, năm lôi điện hình dạng ấn ký xuất hiện trên tay, tim, mi tâm, giữa ngực và đan điền bụng của hắn.  

Năm ấn ký tỏa ra màu bạc, hai tay hắn dùng lực đẩy, như trợ giúp.  

- Đi!  

Một chữ vang lên, trời trở nên sáng hơn, bầu trời quang đãng.  

Cảm giác áp lực, tim đập nhanh, khó thở lúc trước biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là thoải mái như kiếp hậu gặp sinh, tất cả mọi người dưới Lôi Vân đều hít sâu một hơi.  

Có người gan lớn nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, đâu còn Lôi Vân.  

Bọn họ chưa làm rõ đây là tình huống gì.  

Nổ tung ngập trời truyền từ cung Bạch Thạch đến, lôi quang như mưa, nổ dày đặc ở cung Bạch Thạch.  

“Rắc rắc!”  

“Rầm rầm…”  

Âm thanh điếc tai nhức óc vang lên, khiến lỗ tai người ta mất đi thính giác, chìm vào trong âm thanh.  

Sơn thể giống như lung lay dữ dội vì bị động đất, kình phong vô cùng bá đạo tàn sát bừa bãi xung quanh.  

Trên đài, tất cả những người không có tu vi bị thổi ngã xuống đất, cách vách núi đen tương đối gần, kêu thảm một tiếng biến mất trong biển mây.  

Những người không ngã xuống thì sợ hãi rụt rè, toàn thân run rẩy.  

Gần như trong lòng mọi người đều xuất hiện hai chữ:  

- Đáng sợ!  

Đợi núi yên bình lại, không ít người nhìn về phía cung Bạch Thạch.  

Cung Bạch Thạch sừng sững ngàn năm của Hoàng gia, hóa thành một đống hoang tàn dưới lôi quang, khắp nơi đều là tường đổ, khói đen tỏa ra.  

Không chỉ như vậy.  

Theo lôi quang đánh xuống, cuối cùng Vạn Lôi Ấn trong tay Hoàng Kình Thương không chịu nổi sức mạnh, vết rạn mở rộng ra.  

“Rầm” một tiếng, hóa thành tảng đá màu sạm đi.  

Mặt tất cả những người Hoàng gia ở đây đều xám như tro tàn, trong mắt đều là tuyệt vọng.  

Ngũ Độc Phiên của Hoàng gia bị Mạc Phàm phá đi, ngay cả Vạn Lôi Ấn cũng nghe theo Mạc Phàm triệu hoán.  

- Đây là chuyện người có thể làm được sao?  

Vạn Lôi Diệt Thế không có cách nào đối phó Mạc Phàm, bọn họ còn biện pháp khác sao?  

Hoàng Kình Thương há to miệng, ngơ ngẩn nhìn cung Bạch Thạch biến thành đống hoang tàn, mắt đảo liên tục, bắp thịt trên mặt co rúm theo, mãi mà không nói một câu nên lời.  

Cung Bạch Thạch là nơi Hoàng gia bọn họ kiêu ngạo nhất, cứ hủy đi như vậy, còn bị hủy dưới Vạn Lôi Diệt của Hoàng gia bọn họ.  

Cho dù là quốc sư kia cũng không làm được chuyện này, vậy mà Mạc Phàm làm được rồi.  

Trong chớp mắt, Hoàng Kình Thương giống như già đi rất nhiều, trên mặt đều là tuyệt vọng, bất đắc dĩ, phẫn nộ.  

- Bây giờ ông có thể đi chết đi.  

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, lấy kiếm khí trong quạt ra, giơ tay muốn chém Hoàng Kình Thương.  

Lúc này.  

Một giọng nói sắc bén nham hiểm truyền từ trong biển mây ra.  

- Chẳng lẽ Hoàng gia đã rơi và hoàn cảnh này, ngay cả một tiểu tử cũng không làm gì được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.