Thần Y Trọng Sinh

Chương 445



Rất lâu sau, lúc này Liễu Như Tùng mới phản ứng kịp, lông mày ông ta nhíu lại, xoắn xuýt một lúc, hừ lạnh một tiếng, thu hồi nội khí trên người.  

Ngọn lửa trên tay Mạc Phàm giống ngọn lửa thiêu hủy Truy Hồn Nỏ, ngay cả Truy Hồn Nỏ cũng bị thiêu hủy, đốt ông ta đơn giản như dưa chuột teo lại.  

Ông ta muốn khiêu khích Mạc Phàm ra tay, nhưng không muốn chết.  

- Tiểu tử, cậu thực sự nghĩ rằng Hoa Hạ không có vương pháp à, cậu thực sự cho rằng tu vi đủ cao, giết hơn 1000 người có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được sao?  

Liễu Như Tùng trầm giọng nói.  

Mạc Phàm cười ha ha, Liễu Như Tùng thấy lấy Liễu gia không có tác dụng, lại chuyển sang pháp luật, có tác dụng sao?  

- Ông cảm thấy pháp luật có thể hạn chế tôi sao?  

Đến bước này của hắn, toàn bộ dựa vào bản tâm, muốn dùng pháp luật hạn chế, giống như dùng dây thừng to bằng ngón cái trói buộc mãnh thú thời viễn cổ.  

Liễu Như Tùng nhíu mày, trong mắt lóe lên lửa giận, nhìn Mạc Phàm chăm chú nhưng không biết nói gì.  

Đến cảnh giới Tiên Thiên, trừ phi mời được cao thủ cảnh giới Tiên Thiên ra tay, nếu không cho dù dùng quân đội cũng vô dụng.  

Cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, hoàn toàn có thể tới lui như gió trong thiên quân vạn mã, giết một người bất kỳ cũng dễ dàng như hái hoa cỏ ven đường.  

Ở cổ đại những người tức giận đâm đế vương, đều là cao thủ Tiên Thiên.  

Cho nên Hoa Hạ vô cùng thoải mái với cao thủ Tiên Thiên, chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt, sẽ không hạ lệnh ra tay với cao thủ Tiên Thiên.  

Nếu là người bình thường, giết một người, cho dù là tự vệ đúng đắn cũng bị điều tra nghiêm ngặt.  

Nhưng nếu chuyện này đặt trên người Mạc Phàm, cho dù giết 1000 người, cũng không sao.  

- Được lắm, vậy cậu đợi đó, Nguyệt nhi chúng ta đi.  

Liễu Như Tùng lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, xoay người muốn rời đi.  

ố ể ồ- Đi, ông muốn rời đi cũng được, để lại chút đồ đã.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Ông ta nghĩ rằng nơi này là chợ, cò kè mặc cả sau đó uy hiếp, rồi muốn đi thì đi, nghĩ đơn giản quá nhỉ.  

Mạc Phàm vừa nói như vậy, sắc mặt Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử vốn không đổi, lộ ra vẻ lo lắng.  

- Mạc tiên sinh, nếu có thể, cho bọn họ một cơ hội, để bọn họ đi đi.  

Tần lão gia tử nói.  

Liễu Như Phong gia chủ Liễu gia từng cứu ông ta một lần, nếu không ông ta có thể để Liễu Như Tùng và Hoàng Thiếu Nguyệt gặp Mạc Phàm sao?  

Hơn nữ nếu Mạc Phàm giết Liễu Như Tùng, chuyện này thật sự ồn ào lớn rồi.  

- Tiểu tử, dù thế nào, cậu vẫn muốn ra tay, giữ lão phu ở lại sao?  

Liễu Như Tùng nhướn mày, cười mỉa hỏi.  

- Ông cần tôi ra tay sao?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, khinh thường nói.  

Chỉ là Nội Kình hậu kỳ, quá coi trọng mình rồi.  

- Đi!  

Ý niệm của hắn khẽ động, nói với ngọn lửa thiêu đốt hừng hực trong tay.  

Ngọn lửa lập tức bay ra một tia lửa sáng rực, tia lửa này xoay tròn trước người Mạc Phàm một lát, biến mất trong chớp mắt.  

Khi xuất hiện lần nữa, đã đến trước mi tâm Liễu Như Tùng.  

Không để Liễu Như Tùng phản ứng kịp, tia lửa trực tiếp chui vào trong mi tâm ông ta.  

Tươi cười trên mặt Liễu Như Tùng lập tức biến mất không thấy, thay vào đó là trắng bệch vì hoảng sợ.  

Ông ta vừa nhìn thấy uy lực của ngọn lửa này rồi, nấu chảy kim loại đốt bạc cũng được, vậy mà Mạc Phàm lại để đám lửa này ở trong cơ thể ông ta.  

- Tiểu tử, cậu nhanh lấy ngọn lửa trong cơ thể lão phu ra, nhanh lên, nếu không tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.  

Liễu Như Tùng vô cùng hoảng sợ nói.  

- Đẹp mặt sao? Ha ha.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng, vô cùng khinh thường.  

- Nói cho gia chủ Liễu gia ông, muốn công pháp, y thuật thì tự mình tới lấy, phái một tên Nội Kình hậu kỳ tới thăm dò, ông ta cho rằng đại hỏa không đốt tới Liễu gia ở thủ đô sao?  

Giọng nói mang theo chút lửa giận, truyền đi rất xa, ngay cả gió núi thổi tới cũng bị kiềm hãm.  

Ý đồ của Liễu gia rất rõ ràng, đơn giản là phái một tên Nội Kình hậu kỳ tới thử thái độ của hắn.  

Cho dù ầm ĩ lớn, Liễu gia vẫn không thèm đếm xỉa tới, dù sao ra mặt không phải Tiên Thiên Tông Sư.  

Nếu hắn chỉ 16 tuổi, hơn phân nửa là không nhìn thấu những chuyện này, nhưng chơi những chuyện này trước mặt y tiên bất tử hắn, còn non lắm.  

Muốn thăm dò hắn, nhất định phải nhận lửa giận của hắn trước.  

- Còn nữa, sau này tốt nhất ông đừng dùng Thanh Mộc Linh Khí, nếu không tự gánh lấy hậu quả!  

Hắn vừa nói như vậy, trong cơ thể Liễu Như Tùng nóng lên, giống như đang nấu cơm.  

Ông ta vận nội khí theo bản năng, ông ta không vận nội khí thì không sao, vừa vận nội khí cảm giác nóng càng mãnh liệt hơn chút, hỏa nhiệt này lan lên mặt của ông ta, sau đó lan ra toàn thân.  

- Đừng, đừng, đừng đốt chết tôi…  

Sắc mặt Liễu Như Tùng thay đổi, hoảng sợ sờ s0ạng mặt mình.  

Tay ông ta mới để lên trên mặt, trong chớp mắt ngây ngẩn cả người.  

Trên mặt ông ta, làn da vốn trắng nõn, căng bóng, thủy nộn như người trẻ tuổi, bây giờ lại tràn đầy nếp nhăn, còn rất thô, giống như lão nhân hơn 80 tuổi.  

- Tôi, làn da của tôi, làn da của tôi…  

Liễu Như Tùng khiếp sợ kêu lên.  

Ông ta tu luyện Vạn Mộc Trường Xuân Quyết, chỉ cần mỗi ngày dùng nội khí thấm nhuận làn da, có thể khiến cho làn da như da của thanh niên.  

Chính vì như vậy, tuy ông ta hơn 70 tuổi, nhưng vẫn làm không ít thiếu nữ hơn 20 tuổi, mỹ phụ gần 30 tuổi mê mẩn.  

Tối qua ông ta còn dụ dỗ một mỹ phụ vô cùng lẳng lơ, chiến đấu đến bình minh.  

Toàn bộ mọi chuyện đều bị Mạc Phàm làm hỏng rồi.  

Bộ dạng hiện giờ của ông ta, đừng nói dụ dỗ người hơn 30 tuổi, cho dù dụ dỗ người 60 tuổi, ông ta không có cách nào dùng nội khí, ông ta chỉ có tâm mà vô lực.  

Đám lửa này của Mạc Phàm, tương đương với tịch thu công cụ để ông ta tán gái, chuyện này còn tàn nhẫn hơn giết ông ta.  

- Tiểu tử, lão phu liều mạng với cậu.  

Một quyền của Liễu Như Tùng đánh về phía Mạc Phàm.  

- Liều mạng với tôi, muốn chết thì phải liều mạng với ngọn lửa của tôi trước.  

Mạc Phàm khinh thường nói.  

Hắn ném ngọn lửa trong tay, ngọn lửa trôi nổi cách người Liễu Như Tùng không xa, nhiệt độ bức người khiến người ta sợ hãi.  

Vẻ mặt Liễu Như Tùng ngẩn ra, quả đấm giơ lên hạ xuống thì không phải, đánh Mạc Phàm cũng không phải, sắc mặt ông ta rất xấu hổ.  

- Mạc Phàm, cậu đợi đó, chuyện này sẽ không xong như vậy đâu.  

Vẻ mặt Liễu Như Tùng vô cùng hung dữ, quả đấm hạ xuống, giận dữ hét lên.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, dời mắt sang nhìn Hoàng Thiếu Nguyệt.  

- Cô không chết, nhưng không có nghĩa cô sẽ không chết, nếu cô lại muốn chết lần nữa, người chết kế tiếp sẽ là cô.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Hoàng Thiếu Nguyệt không chết bởi Huyết Môi Huyền Hỏa Chú, là vì hắn tha cho Hoàng Thiếu Nguyệt một lần.  

Hoàng Thiếu Nguyệt cầm Truy Hồn Nỏ bắn về phía hắn, hắn cũng có thể bỏ qua cho Hoàng Thiếu Nguyệt một lần.  

Nhưng có lần hai sẽ không có lần ba, nếu Hoàng Thiếu Nguyệt có lần sau, Hoàng Thiếu Nguyệt sẽ phải chết không thể nghi ngờ.  

Cho dù Hoàng Thiếu Nguyệt không làm chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng có thể tùy tiện mạo phạm hắn sao?  

Dùng ý tốt của hắn làm vũ khí, cũng phải chết.  

Hoàng Thiếu Nguyệt sửng sốt, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, trong mắt đều là không cam lòng.  

Rất lâu sau, đôi tay trắng nõn như phấn của cô ta nắm chặt lại, hàm răng cắn chặt nói:  

- Mạc Phàm, cậu đợi đó, chuyện này tuyệt đối sẽ không xong như vậy đâu.  

Cùng là một câu nói, không thiếu một chữ, từng chữ như châu như ngọc rơi xuống đất, chấn động lòng người.  

Cô ta nói xong liền mang theo lửa giận hừng hực rời đi với Liễu Như Tùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.