Thần Y Trọng Sinh

Chương 453



Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt chớp lóe lam quang, liếc mắt nhìn binh lính này một cái.  

Binh lính này khoảng 25, 26 tuổi, hai tay để sau gáy, thân thể nửa nằm, miệng còn ngậm một cái tăm, bắt chéo hai chân, vẻ mặt thoải mái.  

- Anh đang nói chúng tôi sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

- Trừ hai người ra còn ai nữa, nếu là đi du lịch, nhanh xuống đi, đừng chậm trễ chúng tôi cất cánh.  

Liệt Hỏa binh lính này khoát tay, không kiên nhẫn nói.  

- Nếu anh đi ngăn cản Tế Tự của Vu Thần Giáo, chúng tôi sẽ không lên nhầm phi cơ.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

- Tiểu tử, cậu biết không ít đâu nhỉ, nếu biết chúng tôi đi tìm Vu Thần Giáo gây phiền phức, còn không xuống, muốn bị bắn nát à?  

Liệt Hỏa híp mắt, hơi bất ngờ nói.  

Hai người như vậy, ngay cả vật hi sinh cũng không đảm đương nổi, chỉ có thể bị bắn nát.  

- Nếu tôi đi xuống, tất cả các anh đều một đi không về, cho dù tôi đi, trong số các anh cũng có người ở lại đó vĩnh viễn, nếu có sức lực thì kiểm tra trang bị của mình đi, ví dụ như mặt nạ phòng độc.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Kiếp trước, Vu Thần Giáo Tế Tự thành công, nếu những binh lính này đến Vu Thần Sơn chấp hành nhiệm vụ, hơn phân nửa đều thành tế phẩm.  

Mạc Phàm vừa nói những lời này, gần như tất cả binh lính đều nhướn mày, nhất là Liệt Hỏa.  

- Lão Trương, anh nghe đứa bé này nói gì không?  

Liệt Hỏa nhìn binh lính thành thật đôn hậu bên cạnh, cười hỏi.  

- Cậu ta nói anh nên kiểm tra mặt nạ phòng độc của mình.  

Lão Trương hơi nhếch miệng, cười nói.  

Xung quanh có không ít binh lính cười khinh thường.  

Bọn họ đều là tinh anh trong đội hải quân lục chiến, tuy chỉ có bốn mươi người, diệt một thế gia đều không thành vấn đề.  

Sống chết của bọn họ còn phải dựa vào tiểu tử này, nay là quốc tế nói dối sao.  

- Cậu ta còn nói nếu cậu ta xuống, chúng ta đều một đi không trở về.  

Một binh lính khác nói tiếp.  

- Xem ra tôi không nghe sai, tiểu tử, không phải cậu bị phát sốt đấy chứ, có cần tôi nhường chỗ cho cậu, để cậu nằm bình tĩnh một lát?  

Liệt Hỏa nghiến răng, cười khinh thường nói.  

Anh ta từng thấy không ít thanh niên tuổi Mạc Phàm, nhưng chưa từng thấy người nào có khẩu khí lớn như vậy, có cũng bị anh ta ngược thê thảm.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, không để ý đến Liệt Hỏa.  

Đây là sự thật, hắn nên nhắc nhở đã nhắc nhở rồi, người này không tin thì thôi.  

Liệt Hỏa nhíu mày, những người khác cũng mất hứng.  

Bọn họ tưởng rằng có trò hay để xem, ai biết còn chưa cao trào đã kết thúc.  

Lúc này một binh lính đeo kính, nhìn có vẻ lịch sự hỏi:  

- Không phải thủ trưởng nói có hai người biết địa chỉ thánh địa của Vu Thần Giáo, muốn cùng tham gia hành động lần này với chúng ta sao, không phải là hai người họ đấy chứ?  

Bọn họ là chiến sĩ hạm đội Nam Hải, chỉ đi ngang qua Đông Hải, bỗng nhiên phía trên ra lệnh bảo bọn họ hạ xuống Đông Hải, đợi một tiếng.  

Vốn tưởng rằng là nhân vật quan trọng, xem ra chỉ là hai đứa bé.  

- Mẹ nó, thủ trưởng chúng ta cũng phát sốt rồi à, hai người bọn họ biết vị trí thánh địa của Vu Thần Giáo sao?  

Liệt Hỏa kinh ngạc nói.  

Thánh địa của Vu Thần Giáo, ngay cả vệ tinh đều không tìm thấy, quân đội bọn họ phái nhiều người đi như vậy không một ai còn sống quay về, hai tên tiểu tử này biết vị trí sao?  

- Liệt Hỏa, nói anh ngốc, anh đúng là không thông minh, cho dù anh không biết mạ vàng, cũng phải biết tốt mã giẻ cùi chứ?  

Binh lính đeo kính nâng kính lên, cười mỉa nói.  

Ánh mắt những người xung quanh nhìn hai người càng khinh thường nhiều hơn.  

Loại đệ tử thế gia này bọn họ gặp nhiều rồi, một khi có nhiệm vụ quan trọng gì đó, sẽ có một số đệ tử thêm vào để rèn luyện.  

Những người này trốn ở nơi an toàn nhất, không làm chuyện gì.  

Nhiệm vụ thất bại, sẽ do người khác gánh chịu.  

Nếu thành công, vậy là công lao của bọn họ.  

Mạc Phàm và Tần Kiệt hơn phân nửa là loại người này.  

- Hóa ra là như vậy, chẳng trách tiểu tử này không sợ hãi, hóa ra là súng mạ bạc, khà khà.  

Liệt Hỏa bừng tỉnh đại ngộ, cười nói.  

Xung quanh lại có tiếng cười chói tai.  

- Anh lặp lại lần nữa xem?  

Tần Kiệt vừa ngồi xuống, nghe thấy câu này đứng bật dậy, trầm giọng nói.  

Binh lính này không được mạo phạm anh ta, mạo phạm Mạc Phàm lại càng không được.  

Lông mày Mạc Phàm hơi nhíu lại, rất nhanh lại giãn ra.  

- Ô, tiểu tử này tức giận, tôi còn tưởng cậu bị câm điếc cơ.  

Liệt Hỏa cũng không sợ, cười nói.  

- Được rồi, Liệt Hỏa, đừng tranh cãi nữa, dù sao người ta cũng là thiếu gia, nhỡ đâu đợi anh xuống phi cơ, cắt chức anh đó.  

Lão Trương giả mù sa mưa khuyên.  

- Thiếu gia thì sao chứ, bọn họ mạ vàng, còn không cho tôi được nói sao, còn vương pháp hay không.  

Liệt Hỏa khinh thường nói.Tần Kiệt nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, nhìn về phía Mạc Phàm trưng cầu ý kiến.  

- Sư phụ, để con đi giáo huấn anh ta một chút.  

- Đi đi, ra tay nhẹ chút, đừng làm người ta bị thương.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Nếu những binh lính này thích chơi như vậy, chơi cùng với bọn họ cũng được.  

Tần Kiệt nhận được cho phép, ánh mắt phát lạnh, bước đến giữa cabin, ngoắc ngón tay nói với Liệt Hỏa.  

- Anh nói nhiều như vậy, dám ra đây thi đấu không?  

- Tiểu tử này gọi cái gì thế, sư phụ, tôi không nghe lầm chứ?  

Ngay cả người đàn ông cao lớn uy vũ tận cùng bên trong cabin, lúc này cũng mở to mắt.  

Tuổi hai người này không chênh nhiều lại là thầy trò, đồ đệ người này dám khiêu chiến với thành viên đội hải quân lục chiến bọn họ, có chút thú vị.  

- Tôi cá ba chiêu!  

- Tôi cá một chiêu!  

Trong cabin, có người đánh cược.  

- Liệt Hỏa, còn đợi gì nữa, để cậu ta xem lợi hại của đội hải quân lục chiến chúng ta, nếu cậu không dám thì để tôi lên.  

Lão Trương ở bên cạnh nóng lòng muốn thử nói.  

Đội hải quân lục chiến bọn họ có thực lực cực mạnh trong tất cả bộ đội, sợ một đứa bé khiêu chiến sao?  

Nhất là loại tới mạ vàng mạ bạc, càng không thể bỏ qua cơ hội thu thập bọn họ.  

- Dừng, Hỏa gia tôi không dám sao, tiểu tử, hôm nay Hỏa gia tôi sẽ dạy cậu làm người thế nào.  

Liệt Hỏa vốn đang nằm nghiêng góc 30 độ, anh ta đứng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt đều là tự tin.  

Hai người còn chưa ra tay.  

“Tút tút tút…” Tiếng còi cảnh báo vang lên.  

Cửa cabin chậm rãi đóng lại, phi cơ chấn động, bắt đầu bay lên.  

Người đàn ông cao lớn uy vũ trong cabin nhíu mày.  

- Liệt Hỏa, tỉnh táo lại, im miệng hai tiếng.  

Giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, nhưng không giận tự uy.  

Liệt Hỏa bĩu môi, vẻ mặt mất hứng quay về vị trí.  

- Tiểu bằng hữu, vận khí của cậu tốt đó, lát nữa Hỏa gia tôi sẽ dạy thầy trò các người làm người thế nào.  

Những người khác lộ ra bất mãn, nhưng không nói gì thêm.  

Trên mặt đất bọn họ muốn lăn lộn thế nào cũng được, nhưng một khi máy bay bay lên, không thể xảy ra chuyện gì.  

Vẫn nên thành thật một chút, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi người trong máy bay phải mất mạng theo.  

- Xem ra trò hay chỉ có thể xuống máy bay mới được xem rồi.  

Có người thở dài tiếc nuối nói.  

- Quay về đi.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Hắn đã đến Trúc Cơ trung kỳ, lại có Tiên Thiên Ngọc Cốt, trái lại không gặp nạn trên không, nhưng những người khác thì không được.  

Vẻ mặt Tần Kiệt không cam lòng, trừng mắt với Liệt Hỏa một cái, vẫn quay về vị trí.  

Cabin yên tĩnh lại, phần lớn mọi người đều nhắm mắt dưỡng thần.  

Phi cơ bay lên cao, nhanh chóng bay về Vân Châu.  

Thời gian chậm rãi trôi qua, phi cơ đến chỗ sâu Vân Châu.  

Vừa đủ hai tiếng.  

- Mẹ kiếp, nghẹn chết Hỏa gia rồi.  

Liệt Hỏa thở phào một hơi nói.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.