Thần Y Trọng Sinh

Chương 469



Hộ Sơn Đại Trận bị phá, ngay cả huyết tế của bọn họ cũng bị ngăn cản.  

Hà Thi Thi há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh, trong mắt đều là khó mà tin.  

Cô ta vốn định tìm Mạc Phàm báo thù chuyện giết cô ta lúc trước, bây giờ xem ra không chỉ không báo được, ngay cả mạng cũng không giữ được.  

Mạc Phàm đáng sợ hơn bọn họ nghĩ nhiều.  

Bên cạnh Hà Thi Thi, một trưởng lão chống gậy, cây gậy rời khỏi tay rơi sang một bên phát ra âm thanh “keng keng”, ông ta vẫn không phát hiện ra như trước.  

Một tay vẫn giơ ra, duy trì tư thế ban đầu.  

Trên mặt đám Đỗ Tư Tư không còn chút tơ máu, bọn họ hoàn toàn đắc tội Mạc Phàm, ai cũng không ngờ Mạc Phàm lợi hại như vậy.  

Không chỉ hủy đại trận của Vu Thần Giáo, còn làm ngừng huyết tế.  

Rốt cuộc Mạc Phàm này có thực lực gì, Tiên Thiên Tông Sư hay Chân Nhân, hay là lợi hại hơn Tiên Thiên Tông Sư và Chân Nhân?  

Gần như tất cả đệ tử Vu Thần Giáo đều có vẻ mặt đờ đẫn, giống như đang nằm mơ.  

Vu Thần Giáo bọn họ truyền thừa mấy ngàn năm, lại bị phá hỏng như thế.  

Trước mặt đứa bé 17, 18 tuổi, căn bản không có bất luận đường sống đánh lại?  

Phía sau Mạc Phàm, Tần Kiệt và cô gái vu tộc ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm, trong mắt tràn đầy sùng bái.  

Nhất là cô gái vu tộc, giống như nhìn thấy thần linh vĩ đại nhất trong vu tộc bọn họ.  

Ở phía xa, trong hai mắt bão kinh thương tang của vu chủ hiện lên tuyệt vọng, ngơ ngẩn nhìn mặt trời màu đỏ chậm rãi biến mất.  

Chỉ cần hoàn thành nhật thực, Vu Thần Giáo bọn họ có thể vô địch Hoa Hạ, thậm chí xưng bá trên Địa Cầu.  

Bây giờ tất cả đều bị mình Mạc Phàm làm hỏng.  

- Mạc Phàm, nếu hôm nay cậu không thể giế t chết toàn bộ đệ tử của Vu Thần Giáo tôi, tôi nhất định sẽ khiến Mạc gia cậu trọn đời không thể siêu sinh.  

Vu chủ như bị bệnh tâm thần quát lên.  

Giọng nói già nua như lệ quỷ ở Cửu U, nói ra nguyền rủa độc ác nhất.  

Thánh địa Vu Thần Giáo bọn họ là thế lực trải khắp Đông Nam Á, thậm chí là nước ngoài.  

Chỉ cần Mạc Phàm không giết hết, vậy đợi đệ tử Vu Thần Giáo bọn họ trả thù đi.  

Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang nở rộ.  

- Nếu tôi muốn diệt Vu Thần Giáo ông, không chỉ không bỏ qua bất luận người nào, ngay cả con gà của Vu Thần Giáo ông cũng không bỏ qua.  

- Khai!  

Hắn khẽ quát, nhắm mắt lại sau đó mở ra, ngọn lửa màu cam xuất hiện trong mắt hắn, ngọn lửa vù vù trong gió.  

Trong mắt Mạc Phàm xuất hiện ngọn lửa, mọi người ở đây lại khiếp sợ.  

- Trong mắt phun lửa, đây là pháp thuật gì thế?  

Nhà Đỗ Tư Tư là gia tộc nổi tiếng về khống chế lửa ở Vân Châu, được xưng là hậu duệ của Hỏa Thần.  

Lúc này cũng trợn mắt há miệng.  

Nhà cô ta có trên trăm pháp thuật hệ hỏa, nhưng trong đó không có một loại có thể phun ra ngọn lửa trong mắt.  

- Mau nhìn, trên trời.  

Có người không để tâm lắm nhìn thoáng qua bầu trời, hoảng sợ nói.  

Trên bầu trời, Ngũ Giác Tinh Mang vốn có đã biến mất, mây đen cũng tản ra, lộ ra nhật thực đã tiến hành hơn phân nửa.  

Nhưng mà.  

Lúc này, một cái mắt to lớn trôi nổi giữa Ngũ Giác Tinh Mang, con mắt lạnh lùng giống như thiên thần cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, vô cùng quỷ dị.  

Ngọn lửa màu cam trong con mắt lớn giống hệt ngọn lửa trong mắt Mạc Phàm, bùng cháy hừng hực, như thiên hỏa nhất bàn.  

Ngũ Giác Tinh Mang lúc trước đã đánh bay gần hết hồn phách mọi người, cự nhãn này lập tức khiến mặt mọi người xám lại.  

- Phá sơn môn của ông, cản trở huyết tế của ông, bây giờ tôi muốn diệt đệ tử của ông, đốt hết cho tôi, Phần Tẫn Tam Thiên!  

Mạc Phàm trầm giọng nói, giọng nói như huyền băng vạn năm.  

“Vù!” Ngọn lửa màu cam trong mắt hắn bùng cháy to hơn.  

Hai đạo hỏa xà phun ra, rơi vào trên hai Quỷ Thi, Quỷ Thi bị ngọn lửa bao trùm, khói đen cuồn cuộn mà ra.  

Cùng lúc đó, trong cự nhãn trên bầu trời, ngọn lửa màu cam bay ra, như lá phong tung bay trong mùa thu sán lạn, lay động bất định.  

Ngọn lửa này rơi từ cao trăm mét xuống mặt đất, không chỉ không tắt, trái lại càng ngày càng thịnh vượng.  

“Phù phù!” Ngọn lửa rơi xuống người mấy đệ tử Vu Thần Giáo đang sợ ngây người.  

Mấy đệ tử này dập lửa theo bản năng, tay vừa động vào ngọn lửa màu cam, trong chớp mắt tay bọn họ bị thiêu đốt.  

- A a, không…  

Một trưởng lão Vu Thần Giáo sát khí đầy người cũng dính hỏa vũ này, vậy mà hỏa vũ này biến mất.  

- Hình như hỏa vũ này không có tác dụng với tôi.  

Trưởng lão này cười đắc ý nói.  

Ông ta vừa mới dứt lời, sắc mặt liền kỳ lạ.  

Ngọn lửa màu cam hừng hực phun từ tai mắt mũi miệng rốn ông ta ra, trong chớp mắt cả người ông ta bị ngọn lửa bao phủ.  

“A…” Tiếng gào thét hoảng sợ và tiếng thét chói tai vang lên liên tục, rất nhanh nối liền vào nhau.Lúc này vu chủ và đám Hà Thi Thi hoàn toàn sợ ngây người.  

Bọn họ từng thấy vô số tình cảnh, gần như là chuyện như thần như quỷ trong mắt người khác, đối với bọn họ hoàn toàn là hạ bút thành văn.  

Nhưng nhìn thấy thần thông Mạc Phàm thi triển, bọn họ giống như đang nhìn tiên nhân thi pháp, hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của bọn họ.  

Ngay cả lão vu chủ sống đến tận bây giờ cũng không ngoại lệ.  

- Mạc Phàm, cậu đây là pháp thuật gì, là lửa gì?  

Lúc trước bọn họ từng thấy lửa của Mạc Phàm rồi, trực tiếp thiêu cháy hai trưởng lão nửa bước là tới Chân Nhân, ngọn lửa này còn kh ủng bố hơn ngọn lửa lúc trước.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không để ý đến những người này.  

Pháp thuật này là một trong những Đồng Tử Thuật của huyết mạch Hồng Liên, tên là Phần Tẫn Tam Thiên.  

Chỉ cần là người cự nhãn trên bầu trời có thể nhìn thấy, đều bị lửa đốt, phàm là người dính đến nhân quả báo ứng, sẽ trở thành hỏa hạ quỷ.  

Đây là pháp thuật tương đối cao cấp trong Đồng Tử Thuật, yêu cầu cực cao với huyết khí, cho dù huyết khí của hắn như long cũng rất miễn cưỡng.  

Sau lần này, chỉ sợ trong vòng nửa năm không thể sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa nữa.  

Nhưng dùng để diệt Vu Thần Giáo cũng đáng.  

Hắn dời mắt sang nhìn đám Đỗ Tư Tư.  

Đỗ Tư Tư thấy Mạc Phàm nhìn sang, mắt mở to, lùi về phía sau theo bản năng.  

- Tiểu hồ ly của tôi, bây giờ cô còn muốn không, Đỗ tiểu thư.  

Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Tư Tư nói.  

- Không, không dám, Mạc đại sư tha mạng, tha mạng.  

Sắc mặt Đỗ Tư Tư tái mét, ấp úng nói.  

Lúc này cô ta hối hận đến mức ruột sắp đứt rồi, vì sao cô ta lại đi trêu chọc Mạc Phàm?  

- Nếu không dám, vậy đi chết đi, đốt!  

Mạc Phàm nheo mắt lại, hoàn toàn không cho Đỗ Tư Tư cơ hội giải thích, hỏa xà màu cam phun từ trong mắt hắn ra.  

Hỏa xà khẽ lượn trong không trung, quấn đám người Đỗ Tư Tư vào trong, ngọn lửa màu cam bùng cháy dữ dội.  

- Không, không, tôi là Đỗ gia, a…  

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.  

Trong lúc này, ngọn lửa dấy lên.  

Trên cả ngọn núi, thánh địa Vu Thần Giáo giống như một Hỏa Luyện Ngục, khắp nơi đều có tiếng lửa thiêu đốt và tiếng kêu thảm thiết.  

Vu chủ nhìn hỏa vũ sáng lạn trong không trung, nghe tiếng kêu tê tâm liệt phế xung quanh, lông mày hoa râm nhíu lại.  

Ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhật thực sắp trôi qua rồi, bỗng nhiên trong lòng có quyết định.  

- Mạc Phàm, đây là cậu ép tôi, hôm nay cậu nhất định phải chết.  

Ông ta nói xong cắn đầu lưỡi, một đoạn chú ngữ phức tạp vang lên từ miệng ông ta.  

Vu chủ vừa niệm chú ngữ này, một ấn ký như ma quỷ xuất hiện trên lông mày đệ tử Vu Thần Giáo.  

- Vu chủ, đừng làm như vậy!  

Sắc mặt một trưởng lão bên cạnh Hà Thi Thi thay đổi, vội vàng kêu lên.  

- Ha ha, Vu Thần Giáo bồi dưỡng các người lâu như vậy, cũng đến lúc hi sinh vì Vu Thần Giáo một lần rồi, nhớ kỹ đây là do Mạc Phàm ban tặng.  

Vu chủ cười lạnh lùng nói.  

Trong đôi mắt tang thương của ông ta đều là tàn nhẫn và rét lạnh, giống như thay đổi thành người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.