Thần Y Trọng Sinh

Chương 471



Ở đây, bất luận là đám Hà Thi Thi còn lại, hay là Tần Kiệt, tiểu hồ ly đều sửng sốt.  

- Sao có thể như vậy?  

Đôi mắt Hà Thi Thi khẽ đảo, tràn đầy khó hiểu.  

Vạn Phệ Quỷ Ấn của Vu Thần Giáo bọn họ đều do vu chủ tự tay hạ, vì sao vu chủ lại bị Vạn Phệ Quỷ Ấn cắn nuốt khí huyết?  

Ba trưởng lão bên cạnh Hà Thi Thi, cũng là vẻ mặt không tưởng tượng nổi.  

- Chuyện này…  

- Sư phụ, đây là tình huống gì vậy?  

Tần Kiệt vô cùng khiếp sợ nói.  

Mạc Phàm nhìn thoáng qua vòng đỏ trên bầu trời, vòng đỏ này đã gần đến đầy đủ, nhưng còn thiếu chút nữa.  

- Không đủ tế phẩm!  

- Không đủ tế phẩm sao?  

Tần Kiệt và tiểu hồ ly chớp chớp mắt, bộ dạng cái hiểu cái không.  

Mạc Phàm nhìn chằm chằm vòng màu đỏ trên bầu trời, không giải thích.  

Thực ra Tế Tự là trao đổi đồng giá, lấy 1 thứ có giá trị đổi lấy 1 thứ có giá trị.  

Giá trị Vu Thần Giáo cung cấp không đủ, chỉ có thể lấy trên người người trao đổi.  

Tế Tự này do vu chủ chủ trì, cho nên thiếu tế phẩm thì lấy từ trên người ông ta.  

Chuyện nguy hiểm nhất trong Tế Tự này, cũng có thể nói là phản phệ.  

Một khi Tế Tự bị phản phệ, kẻ nhẹ Tế Tự thất bại, kẻ nặng sẽ bị biến thành tế phẩm, trọn đời không thể siêu sinh, giống như vu chủ tự làm tự chịu này.  

- Không!  

Vẻ mặt vu chủ không cam lòng quát ầm lên.  

Ông ta kích hoạt Vạn Phệ Quỷ Ấn tiếp tục huyết tế, sao tế phẩm có thể không đủ.  

Vừa rồi những đệ tử của Vu Thần Giáo nguyền rủa ông ta không được chết tử tế, một khắc trước ông ta còn nói với Mạc Phàm ông ta không chết được, bây giờ ông ta đã bị Tế Tự phản phệ.  

Chuyện này không khác gì vả mặt thật mạnh, báo ứng này tới cũng quá nhanh rồi.  

- Mạc Phàm, cậu đợi đó, không chỉ mấy người các cậu, hôm nay tế phẩm khắp núi này đều phải chết.  

Gương mặt già nua của vu chủ rất khó coi, như bị bệnh tâm thần quát lên.  

- Ông đã muốn tôi chết, vậy đừng giãy dụa nữa, dâng ông làm tế phẩm đi.  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

Rõ ràng vu chủ này muốn hoàn thành Tế Tự, nhưng vẫn không muốn dâng mình làm tế phẩm.  

- Cậu!  

Vu chủ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tinh khí của ông ta hơi truyền ra chút.  

Một đám huyết khí lập tức bay từ trong cơ thể ông ta ra, bay về phía núi.  

Chỉ trong phút chốc, gương mặt già nua của ông ta như người bệnh gần đất xa trời, không có một chút huyết sắc, ánh mắt cũng ảm đạm hơn nhiều.  

Nếu không phải ông ta có tu vi Chân Nhân, lúc này đã sớm tắt thở rồi.  

Đám huyết khí bay vào trong cơ thể ác quỷ trên tế đàn, trong chớp mắt vòng đỏ trên bầu trời đầy đủ, ấn ký trên trán vu chủ cũng mất đi.  

Mặt trời hoàn toàn bị nuốt hết, chỉ có thể nhìn thấy một lỗ ống kính.  

Vòng màu đỏ chảy máu loãng biến thành màu đen trong chớp mắt, đậm đặc như dầu mỏ, cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, trong khoảnh khắc đã bao trọn đỉnh núi, trong sơn động giữa sườn núi, tế đàn chìm ngập ở bên trong.  

Ở chỗ vòng đỏ, một đám khí xoáy màu đen xuất hiện, linh khí xung quanh tụ tập về phía luồng khí xoáy, giống như một cái hắc động.  

Linh khí xoay tròn một cách điên cuồng, ngưng tụ thành hình dạng như cái phễu, rót vào tế đàn trong sơn động, năng lượng kh ủng bố dao động lan tràn ra bốn phía.  

Ngũ Tinh Huyền Lôi Chú của Mạc Phàm lúc trước dã đủ đáng sợ rồi, lúc này năng lượng dao động còn kh ủng bố hơn vừa rồi không chỉ gấp mười lần.  

Xung quanh, lá cây rơi từ trên cây xuống, còn chưa rơi xuống đất đã bị năng lượng dao động đáng sợ vặn thành mảnh nhỏ.  

“Rầm!”  

Trên bầu trời rầm rầm chấn động, giống như có cự nhân trúng tên mà ngã xuống, ù ù rung động.  

“Rầm!” Sơn thể bắt đầu run rẩy, như vạn thú lao nhanh.  

“Rầm!” Đất đai cũng run rẩy theo, giống như có thứ gì đó đáng sợ muốn chui từ trong đất ra.  

- Thành công, cuối cùng cũng thành công rồi.  

Vu chủ kinh ngạc vui mừng nói, vẻ mặt như điên rồi.  

Trong mắt đám Hà Thi Thi lộ ra vẻ kích động, cho dù là huyết tế, vu chủ gần như Tế Tự hết đệ tử của Vu Thần Giáo, nhưng cuối cùng cũng thành công.  

Chỉ cần vu thể của thiếu vu chủ thành, không lâu sau, Vu Thần Giáo bọn họ sẽ huy hoàng như xưa.  

- Chúc mừng vu chủ thành công tạo vu thể!  

Đám Hà Thi Thi vội vàng quỳ về phía động lên núi.  

Nếu Tế Tự thành công, dựa theo quy củ của Vu Thần Giáo bọn họ, thiếu vu chủ sẽ là tân vu chủ của bọn họ.  

- Sư phụ, chúng ta làm sao đây?  

Tần Kiệt lo lắng nói.  

Thiếu vu chủ của Vu Thần Giáo còn chưa đi ra ngoài, cả sơn thể đều bắt đầu run rẩy, thanh thế to lớn cỡ nào, sư phụ anh ta thật sự có thể đối phó sao?  

- Mọi người lùi về sau trước đã.  

Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt ra hiệu với tiểu hồ ly nói.  

ể ồ ầ ầ ềTiểu hồ ly nghe lời nhảy lên trên vai Tần Kiệt, Tần Kiệt mang cô gái vu tộc kia đi về phía mật đạo.  

Bọn họ ở đây cũng không giúp đỡ được gì, vẫn nên lùi ra xa tốt hơn.  

Mắt Hà Thi Thi và ba vị trưởng lão còn lại nheo lại, hàn quang nở rộ.  

Bóng dáng bốn người nhoáng lên một cái, vòng ra phía sau đám Tần Kiệt, chặn đường đi của bọn họ.  

- Lúc này còn muốn đi, có phải hơi muộn rồi không?  

Hà Thi Thi lạnh lùng nói.  

- Tiểu tử, vẫn nên ở lại đi, để hai lão già Tần Quỳnh và Lạc Phi kia đến chuộc người.  

Ngũ trưởng lão híp mắt, cười đắc ý nói.  

Nếu không vì Mạc Phàm, hơn một ngàn đệ tử của Vu Thần Giáo bọn họ không bị hiến tế, món nợ này nhất định phải tính trên người Mạc Phàm.  

Một đệ tử của Vu Thần Giáo bọn họ bị giết, đều phải diệt cả nhà, Mạc Phàm giết hơn một ngàn đệ tử của bọn họ, sao có thể thả mấy người kia rời đi?  

Lúc trước Mạc Phàm chèn ép Vu Thần Giáo bọn họ, đám Tần Kiệt còn có cơ hội rời đi.  

Hiện giờ không chỉ Mạc Phàm không đi được, bọn họ cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi.  

- Các người!  

Tần Kiệt nắm chặt tay, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.  

Hà Thi Thi yếu nhất trong bốn người cũng có tu vi cao hơn hắn, muốn giữ bọn họ lại cũng quá dễ dàng.  

Mạc Phàm cười lạnh lùng, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.  

- Muộn sao?  

- Ba người các ông chết trước đi, đốt!  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn ba trưởng lão một cái, trong mắt xuất hiện ngọn lửa.  

Lần này ngọn lửa màu cam không bắn từ trong mắt hắn ra, mà tự nhiên xuất hiện trên tay ba trưởng lão này.  

Sắc mặt ba trưởng lão thay đổi, bọn họ vất vả lắm mới đợi được tới huyết tế thành công, không muốn chết nhanh như vậy.  

Không đợi bọn họ thi triển pháp thuật gì, ngọn lửa màu cam dấy lên từ trong cơ thể bọn họ ra, ba trưởng lão gần như chưa kịp kêu một tiếng, còn chưa từng cười được ba giây, liền hóa thành tro bụi.  

Vẻ mặt Hà Thi Thi sửng sốt, đắc ý trên mặt biến mất, thay vào đó là trắng bệch.  

Mạc Phàm lạnh lùng dời mắt, nhìn về phía Hà Thi Thi.  

- Không phải cô muốn báo thù sao, tôi cho cô cơ hội, cô sẽ thấy suy nghĩ của cô là ngu ngốc.  

Hắn nói xong, ngọn lửa trong mắt lại sáng lên.  

Ngọn lửa này như cánh hoa, trôi nổi xung quanh Hà Thi Thi, xoay tròn quanh người cô ta, chỉ cần Hà Thi Thi hơi cử động một chút, sẽ bị lửa thiêu đốt.  

- Cậu!  

Hà Thi Thi cắn môi son, đôi tay trắng như phấn nắm chặt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hung dữ.  

- Mạc Phàm, bây giờ cậu không giết tôi, đợi vu chủ chúng tôi đi ra, cậu sẽ hối hận cả đời.  

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười nhạt.  

Hắn vừa nhắm hai mắt, ngọn lửa màu cam trong mắt biến mất, lộ ra con ngươi đen như mực lúc trước, nhìn về phía giữa núi càng ngày càng chấn động dữ dội.  

Thực cho rằng huyết tế ra vu thể thì vô địch thiên hạ?  

Từ khi hắn trọng sinh tới nay, chưa từng gặp địch thủ chân chính.  

Lần này phải xem vu thể trên Địa Cầu có uy lực thế nào, có thể khiến y tiên bất tử hắn dùng toàn lực không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.