Thần Y Trọng Sinh

Chương 480



- Tiểu Phàm!  

- Mạc tiên sinh?  

Trên tảng đá hình bàn tay, đám cha Mạc Phàm không nhìn thấy người, nhưng nghe ra giọng của Mạc Phàm, vẻ mặt đều sửng sốt.  

Lúc này Mạc Phàm hẳn là đang ở Vu Thần Sơn bế quan, Vu Thần Sơn cách Đông Hải hơn ngàn dặm, đi máy bay cũng phải mất mấy tiếng, vậy mà giọng nói của hắn xuất hiện ở đây.  

- Là con!  

Giọng nói trầm thấp như sấm sét không dứt.  

Những lời này vừa nói ra, tảng đá màu đỏ tím trên cổ Tiểu Vũ sáng lên, tảng đá khẽ lung lay.  

Hồng quang tỏa ra, khí tức vô cùng cường đại như sóng biển ngập trời, từng đợt từng đợt, mênh mông mà ra trong hồng quang.  

Hồng quang trướng cao như một người, hóa thành một người đứng bên cạnh Tiểu Vũ, đúng là Mạc Phàm.  

Tiểu Vũ ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn nước mắt, hai mắt cô ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm.  

Trong đôi mắt đẫm lệ của cô đã có kích động và khiếp sợ.  

Cô gọi một tiếng, anh trai thật sự chui từ trong đá ra.  

- Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi.  

Cô nhào vào trong lòng Mạc Phàm.  

- Anh nói rồi, em gọi anh, cho dù cách thiên sơn vạn thủy, anh đều quay về, lần sau gọi sớm một chút, có nghe thấy không.  

Mạc Phàm vỗ lưng Tiểu Vũ đầy cưng chiều, nói.  

- Dạ!  

Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu.  

Mạc Phàm trấn an Tiểu Vũ xong, nhìn thoáng qua tảng đá hình bàn tay khổng lồ nắm lấy mọi người, trong con ngươi là một biển lửa, ngọn lửa bắ n ra bốn phía, ánh mắt phun lửa nhìn về phía Thiên Thành Diệt và Vạn Giang Minh.  

Cách đó không xa, Vạn Giang Minh nhìn Mạc Phàm trong hồng quang, vẻ mặt khiếp sợ.  

Dù anh ta đã trở thành Tiên Thiên Tông Sư, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy vẻ khó tin.  

Anh ta từng thấy dùng pháp khí lưu ảnh rồi, nhưng một người dùng ảnh chiếu đến lại có khí tức cường đại như vậy, tuyệt đối là lần đầu.  

Khí tức này kém nhị sư thúc anh ta một chút, nhưng một chút này anh ta cũng không sođược, may mà anh ta không hành động lỗ m ãng, một mình tới Hoa Hạ, nếu không chỉ sợ anh ta đã thành người chết.  

Thiên Thành Diệt nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó thay vào đó là hưng phấn.  

- Thân Ngoại Hóa Thần?  

Thuật sĩ tu luyện đến trình độ nhất định, có thể tách ra một chút linh hồn ký gửi trên thiên tài địa bảo đặc biệt, hình thành Phân Thần của một người.  

Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thân thể ở cách xa ngàn dặm, thần hồn có thể xuyên giới mà đến, phát huy thực lực không tưởng tượng được.  

Loại bí pháp Thân Ngoại Hóa Thần này đã sớm thất truyền mấy trăm năm, lần cuối xuất hiện là một cao thủ đạo gia vì muốn giành được tín nhiệm của hoàng đế mà thi triển.  

Nghe nói dùng pháp thuật này xong, vị đạo sĩ kia liền chết.  

Bí thuật thần kỳ như vậy, không ngờ có thể thấy ở đây.  

Muốn thi triển loại bí pháp này, không có tu vi Chân Nhân tuyệt đối không làm được.  

Mạc Phàm này ngoại trừ là thiếu niên tông sư, còn là thiếu niên chân nhân.  

- Xem ra đến Hoa Hạ một chuyến, lão phu không về vô ích rồi, khà khà.  

Thiên Thành Diệt cười nói.  

- Nước ngoài, Thanh Bang?  

Mạc Phàm nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén.  

Trong số tất cả kẻ địch của hắn, ở nước ngoài chỉ có Thanh Bang.  

- Các người không nên quay về, còn không nên động vào người nhà tôi, ông đã làm như vậy, đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Hoa Hạ.  

Mạc Phàm trầm giọng nói, sát khí trong giọng nói b ắn ra bốn phía.  

- Chỉ dựa vào trạng thái này của cậu sao? Ha ha.  

Thiên Thành Diệt nhướn mày, cười khinh thường, không e sợ chút nào.  

Bản nhân của Mạc Phàm đến đây có lẽ còn đánh với ông ta được mấy chiêu, chỉ là một Thân Ngoại Hóa Thần, tối đa có một phần mười thực lực đã không tệ rồi, ra tay với ông ta, quả thực như lấy trứng chọi đá.  

- Chỉ dựa vào một chút Phân Thần của cậu, ngay cả bọn họ cũng không cứu được.  

Thiên Thành Diệt cười nói.  

Đồng tử Mạc Phàm co rụt lại, vẻ mặt lãnh khốc.  

Ông ta cho rằng y tiên bất tử hắn là mèo bệnh, cho rằng Tụ Linh Đại Trận của hắn là vật trang trí sao?  

- Là ông căn bản không biết ông đang đứng chỗ nào, người ông trêu chọc là ai.  

Hắn giơ tay về phía bầu trời, trên không biệt thự xuất hiện 81 Trận Bàn.  

- Trấn!  

Mạc Phàm quát khẽ một tiếng.  

81 Trận Bàn nhanh chóng tản ra, lấy tốc độ cực nhanh sắp xếp lần nữa.  

Cả Tụ Linh Trận tăng lên hơn gấp đôi trong chớp mắt, bao phủ Thiên Thành Diệt và Vạn Giang Minh ở bên trong.  

81 Trận Bàn sáng lên, khí tức quỷ dị hạ xuống, tất cả phạm vi đại trận bao phủ, mọi thứ lập tức bị kiềm hãm.  

Lá cây dừng bay giữa không trung, trùng tử dừng bò.  

Trong biệt thự, nước chảy trong vòi nước không rơi xuống đất, cũng dừng ở giữa không trung, ngay cả tay Thiên Thành Diệt đang nắm cũng ngừng lại.  

Thời không giống như bất động, thứ gì cũng dừng ở trạng thái khi Mạc Phàm nói chuyện, chỉ có mình Mạc Phàm cử động.  

Sắc mặt Mạc Phàm lãnh khốc, một cước đá vào ngực Thiên Thành Diệt, thân thể Thiên Thành Diệt lập tức bay về phía sau, đập mạnh vào một cây đại thụ bên ngoài biệt thự.  

“Răng rắc!” Cây đại thụ bị đập gãy.  

Mạc Phàm khẽ bay đến bên cạnh năm tảng đá hình bàn tay, tâm niệm khẽ động.Năm tảng đá hình bàn tay cao ngất mở ra, quay về dưới đất, mặt đất khôi phục như nguyên dạng, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.  

Hắn khẽ giậm chân, Mông Hãn Hoành Luyện tông sư bị đánh lún xuống nền đất đi lên, mặt đất cũng được lấp đầy như cũ.  

Tay hắn tạo mấy pháp ấn, từng đạo pháp ấn đánh vào 6 người này, thanh quang b ắn ra từ trong Trận Bàn trên bầu trời, chiếu vào 6 người này, vết thương của 6 người nhanh chóng khôi phục lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được.  

Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm giống như thần trong đại trận này, bẽ gãy nghiền nát toàn bộ thứ Thiên Thành Diệt nắm giữ hầu như không còn, mọi chuyện khôi phục lại như ban đầu.  

Làm xong những chuyện này, tay hắn nắm chặt.  

- Linh Tới!  

“Bùm” tiếng sấm nổ tung trên bầu trời vang lên.  

Trên không đại trận chớp lóe bạch quang, Trận Linh như long bay từ trong Trận Bàn ra, ngưng tụ thành một trường kiếm hình rồng màu trắng xuất hiện trong tay Mạc Phàm.  

Tụ Linh Đại Trận khôi phục kích cỡ ban đầu, hình ảnh khôi phục như thường.  

- Tiểu Phàm, con đây là có chuyện gì thế?  

Đám cha Mạc Phàm nhìn Mạc Phàm trong hồng quang, nghi ngờ hỏi.  

Hiện giờ Mạc Phàm giống như một quỷ hồn.  

- Cha, con thu thập hai người kia trước, rồi sẽ giải thích với cha, cha mang những người khác đi nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho con.  

Mạc Phàm nhẹ giọng nói.  

- Được.  

Cha Mạc Phàm gật đầu.  

Trong mắt đám Tần Quỳnh và Lạc Phi lóe lên khác thường, bọn họ ở đây cũng không giúp được gì, đều nhanh chóng quay về biệt thự.  

- Mạc tiên sinh cẩn thận một chút, người này tên là Thiên Thành Diệt, là sư đệ của Vạn Thiên Tuyệt, trên người ông ta có rất nhiều bí pháp, không yếu hơn Vạn Thiên Tuyệt nhiều lắm đâu.  

Lạc Phi nhắc nhở.  

- Ừm!  

Mạc Phàm đáp.  

Trên cây bị gãy, theo cha Mạc Phàm quay về biệt thự, Thiên Thành Diệt và Vạn Giang Minh cũng khôi phục bình thường.  

Thiên Thành Diệt nhìn lướt qua Trận Bàn trong bầu trời, cho dù bị Mạc Phàm đạp một cước, ông ta bất nộ phản hỉ.  

- Tiểu tử, cậu thật sự khiến lão phu kinh ngạc vui mừng không ít đâu.  

Hiện giờ càng ngày càng ít phương pháp lọt vào mắt ông ta, vậy mà ông ta lập tức thấy được hai cái.  

Đại trận quanh biệt thự này có thể khiến thời không dừng lại, may mà Mạc Phàm chỉ là một Phân Thân, nếu không vừa rồi ông ta không chết cũng sẽ trọng thương.  

Nhưng đợi ông ta giết Mạc Phàm, trận pháp thần kỳ này và bí pháp Thân Ngoại Hóa Thần của Mạc Phàm đều thuộc về ông ta.  

- Còn có vô số hoảng sợ.  

Một tay Mạc Phàm cầm kiếm đi về phía Thiên Thành Diệt.  

Dám động vào người nhà hắn, hắn nhất định phải khiến hai người sống không bằng chết, muốn chết cũng không được.  

Mặc kệ là ai!  

- Hoảng sợ sao? Đợi cậu quay về rồi nói sau, chỉ sợ cậu không có bản lĩnh này.  

Thiên Thành Diệt cười âm hiểm nói, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn con mồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.