Thần Y Trọng Sinh

Chương 482



Tỉnh Giang Nam, Bạch gia, trong phòng luyện công của Bạch Vô Thành.  

Bạch Vô Thành mặc trang phục luyện võ màu trắng, bên hông thắt đai lưng màu đen.  

Hai mắt nhắm nghiền, như lão tăng nhập định ngồi trên nệm Tatami, bạch khí như du long không ngừng vờn quanh ông ta.  

Những bạch khí này có tổng cộng 64 đạo, lúc nhanh lúc chậm, lúc lớn lúc nhỏ, lúc thực lúc ảo, lúc mạnh lúc yếu, mỗi trạng thái đều nhanh như cắt.  

Bên cạnh ông ta, bốn người có diện mạo tương tự mỹ nữ đứng bốn phía.  

Bốn mỹ nữ này nhìn qua hơn hai mươi, cũng mặc trang phục luyện võ, tuy đều là dung nhan đơn thuần, nhưng đẹp hơn minh tinh trên TV vô số lần.  

Da thịt như tuyết, mặt mày như hoa, dáng người cao gầy làm người ta không tìm ra được một chút khuyết điểm, chỗ gần ngực lộ ra chữ thêu Xuân Hạ Thu Đông.  

Lúc này.  

“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.  

Bạch Vô Thành còn chưa mở mắt, lông mày đã nhăn lại trước, bạch khí chớp lóe trên người biến mất hết.  

- Vào đi!  

Cửa phòng mở ra, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đi vào.  

- Sao hai vị trưởng lão gấp như vậy, tìm tôi có việc gì à?  

Bạch Vô Thành đứng dậy nhận lấy khăn lông ướt một mỹ nữ đưa qua, lau mặt hỏi.  

Đây là phòng luyện công của ông ta, nếu không có việc gấp, trưởng lão sẽ không dễ dàng xông vào!  

- Khởi bẩm gia chủ, người Thanh Bang đã tới Đông Hải rồi.  

Đại trưởng lão nói, trên mặt là vui mừng.  

Bạch Vô Thành nhướn mày, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường.  

- Người đến là Vạn Thiên Tuyệt sao?  

- Không phải, người này chắc chắn gia chủ quen, là Thiên Thành Diệt sư đệ của Vạn Thiên Tuyệt.  

Nhị trưởng lão nói tiếp.  

- Là võ sĩ muốn đạt được Bạch Đồng Tử của Bạch gia chúng ta sao?  

Bạch Vô Thành lạnh lùng nói.  

Bạch Đồng Tử của Bạch gia bọn họ có tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đại Hoa Hạ, những người Bạch Đồng Tử thấy đều có thể giết.  

Không ít người để mắt đến Bạch Đồng Tử của Bạch gia bọn họ, tất nhiên Thiên Thành Diệt là một trong số đó.  

Nhưng giống như những người khác, Thiên Thành Diệt cũng thất bại rồi.  

Không có huyết mạch Bạch gia bọn họ, cho dù lấy được bí pháp mở ra Bạch Đồng Tử, cũng không có tác dụng.  

- Không sai!  

Nhị trưởng lão gật đầu.  

- Nếu đúng là ông ta, vậy tiểu tử kia lành ít dữ nhiều rồi.  

Bạch Vô Thành trầm giọng nói.  

Năm đó, Thiên Thành Diệt tới Bạch gia bọn họ trộm bí pháp, ngay cả cha ông ta cũng không thể bắt được Thiên Thành Diệt.  

Không lâu sau, Thiên Thành Diệt lại bị 20 cao thủ Tiên Thiên bao vây tấn công, giết mấy tên cao thủ Tiên Thiên rồi chạy trốn ra nước ngoài, thực lực không kém Vạn Thiên Tuyệt đánh bại mười đại cao thủ Tiên Thiên của Hoa Hạ.  

Lúc đó Thiên Thành Diệt đã kh ủng bố như vậy, bây giờ Thiên Thành Diệt càng đáng sợ hơn.  

- Tiểu tử kia chỉ có pháp thuật lợi hại nhất, nếu để tiểu tử kia lựa chọn nơi quyết đấu, Thiên Thành Diệt sẽ chết trong tay Mạc Phàm, nhưng nơi quyết đấu do Thiên Thành Diệt lựa chọn, cậu ta gần như không có bất luận phần thắng nào.  

Nhị trưởng lão phân tích cẩn thận nói.  

Tuy chuyện Mạc Phàm ngăn cản Tế Tự của Vu Thần Giáo truyền ra rất ít, nhưng tin tức mà Bạch gia bọn họ muốn biết, có khó gì.  

Mạc Phàm dùng trận pháp ngăn cản huyết tế của Vu Thần Giáo, quả thật trận pháp có uy lực quỷ thần khó lường, nhưng không thích hợp lâm trận đối địch.  

Trận pháp còn chưa tạo xong, đã bị đối phương dùng một quyền đánh chết.  

Với thực lực và kinh nghiệm của Thiên Thành Diệt, sẽ không cho Mạc Phàm bất luận cơ hội gì.  

- Nơi quyết đấu ở đâu?  

Bạch Vô Thành gật đầu, sau đó hỏi.  

- Gần đảo Chu Sơn Xà ở Đông Hải, Thiên Thành Diệt bắt mấy chục thuyền đánh cá, tạo lôi đài trên biển ở đó, đợi Mạc Phàm xuất hiện.  

- Gia chủ, lần này tiểu tử kia sẽ chết không thể nghi ngờ, chúng ta nhất định phải thu thập người nhà tiểu tử này?  

Đại trưởng lão nheo mắt lại, cười hỏi, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc.  

Nhiều năm như vậy, còn chưa có ai dám mạo phạm Bạch gia bọn họ, mà không trả giá thật nhiều.  

Để tiểu tử này sống tạm bợ lâu như vậy, cũng đến lúc nên diệt cả Mạc gia.Bạch Vô Thành do dự một lát, bỗng nhiên ánh mắt phát lạnh.  

- Phái người đến Đông Hải, một khi tiểu tử kia bị g iết chết, lập tức bắt người Mạc gia tới đây, người nào dám phản kháng giết kẻ đó.  

- Dạ!  

Đại trưởng lão cười nham hiểm, lĩnh mệnh đi xuống.  

Một tiểu bối vô danh ở Đông Hải, dám giết cháu nội của ông ta, cò dùng Bạch Nhật Lệnh giả đùa giỡn bọn họ trong tay, vậy thì dùng mạng tất cả mọi người tới đổi đi.  

…  

Thành phố Đông Hải, trong phòng khách ở tầng cao nhất một khách sạn sa hoa.  

Từ nơi này, có thể nhìn thấy nơi có phong cảnh đẹp nhất ở thành phố Đông Hải, Vân Trung Thự và hồ Vũ Trung.  

Hoàng Thiếu Nguyệt mặc váy ngủ màu đỏ sậm, tóc dài buông xõa trước ngực, trong váy ngủ rộng thùng thình lộ ra một mảng lớn tuyết trắng như ngọc, còn phiếm bạch quang.  

Từ nhỏ cô ta đã dùng nước thuốc của Hoàng gia tắm rửa, làn da như ngọc, không chỉ khiến rất nhiều người đàn ông như sói đói, ngay cả phụ nữ cũng rất hâm mộ.  

Đáng tiếc toàn bộ chuyện này…  

Một tay cô ta lắc lắc ly rượu vang, đứng ở cạnh cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm về phía Vân Trung Thự, ánh sáng lạnh lóe lên.  

Trong TV LCD 64 inch ở khách sạn, đang phát sóng trực tiếp sự cố trên biển.  

- Cục trưởng Bành, nửa tiếng trước lại có thuyền đánh cá mất đi liên hệ, đây đã là thuyền đánh cá thứ 36 mất tích, cảnh sát xử lý những chuyện này thế nào?  

Một đám phóng viên vây quanh một cảnh sát hỏi.  

- Cảnh sát đang huy động toàn lực điều tra chuyện này, rất nhanh sẽ có kết quả cho mọi người, hi vọng ngư dân và du khách đừng ra biển, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.  

Cảnh sát này khuyên.  

- Cục trưởng Bành, tôi nghe nói lần này thuyền đánh cá mất tích có liên quan đến Mạc đại sư, là cậu ta đắc tội thế lực nước ngoài, mới nhận được trả thù, chuyện này là thật sao?  

Một phóng viên hỏi.  

Những lời này vừa vang lên, giống như sao băng rơi xuống biển rộng, nhấc lên sóng to gió lớn.  

Ngay cả cục trưởng cục cảnh sát vừa mới mở miệng, sắc mặt cũng âm u hơn.  

- Mạc đại sư là người giế t chết tên cuồng đồ nước ngoài sao?  

- Đông Hải ngoại trừ Mạc đại sư này, còn có người thứ hai sao?  

Phóng viên lúc trước nói chuyện cười mỉa nói.  

- Không có khả năng!  

- Sao lại không có khả năng, tên cuồng đồ mà Mạc đại sư dùng ba quyền giế t chết lần trước là thành viên của Thanh Bang ở nước ngoài.  

Rất nhiều người bàn tán xôn xao.  

- Mạc đại sư đâu rồi, nhanh bảo Mạc đại sư cho người nhà ngư dân một công đạo, tự cậu ta gây họa vì sao người khác phải gánh chịu?  

Có người phẫn nộ nói.  

- Đúng vậy, đúng vậy…  

Xung quanh tràn đầy tiếng phụ họa.  

- Tôi còn nghe nói, nếu hai ngày sau Mạc đại sư không xuất hiện, người nọ sẽ biến Đông Hải chúng ta thành biển Chết, chuyện này cục trưởng Bành có nghe nói không?  

Phóng viên kia lại hỏi tiếp.  

- Cái gì, không thể nào?  

- Bắt Mạc đại sư lại, đưa cho người kia.  

Có người nhà ngư dân kêu lên.  

Trong chớp mắt cục diện không khống chế được.  

…  

Đoạn phát sóng trực tiếp này truyền ra, thành phố Đông Hải vốn là gió thổi mưa giông trước cơn bão, lập tức xuất hiện hơi thở chết chóc.  

Bên cạnh cửa sổ, Hoàng Thiếu Nguyệt nghe phát sóng trực tiếp, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười quyến rũ.  

- Mạc Phàm, xem cậu có chết không!  

Lúc này cửa phòng khách mở ra.  

Liễu Như Tùng mặc áo ngủ mỉm cười đi tới.  

Ông ta nhìn thấy dáng người Hoàng Thiếu Nguyệt phía trong áo ngủ, trong mắt lập tức lóe lên dâm quang.  

- Hoàng tiểu thư, lần này cô yên tâm rồi chứ?  

Mạc Phàm này dám hủy đi dung nhan và tu vi của ông ta, hiện giờ không chỉ Thiên Thành Diệt tìm tới cửa, Bạch gia cũng lẻn vào từ khe hở, cả thành phố Đông Hải đều coi Mạc Phàm là kẻ địch.  

Người Liễu gia bọn họ cũng sẽ đến.  

- Cảm ơn ông nội Liễu đã giúp đỡ.  

Hoàng Thiếu Nguyệt khẽ cúi người, cười nói.  

Cô ta cúi người, cổ áo rủ xuống, gần như bại lộ toàn bộ thân thể trước mặt Liễu Như Tùng.  

Lần này không ai cứu được Mạc Phàm và Mạc gia nữa rồi.  

Tần gia không được, Lạc gia cũng không được, tuy Mạc Phàm không chết trong tay cô ta, nhưng thù của Hoàng gia cô ta được báo rồi.  

- Hoàng tiểu thư, lần này vì giúp Hoàng gia cô báo thù, tôi phải trả giá không ít, đợi xong chuyện này, chuyện cô đồng ý với tôi không thể đổi ý đâu đó?  

Liễu Như Tùng li3m môi dưới, cười dâm nói.  

- Ông nội Liễu, yên tâm, chỉ cần Mạc Phàm vừa chết, chúng ta giết sạch người Mạc gia, Tiểu Nguyệt tuyệt đối không thất hứa.  

Mặt Hoàng Thiếu Nguyệt không chút thay đổi nói.  

- Ha ha, vậy tôi yên tâm rồi, chưa đến hai ngày, Mạc Phàm sẽ là một người chết.  

Liễu Như Tùng cười nói.  

Trong mắt ông ta tràn đầy đắc ý, giống như đã nhìn thấy cảnh Mạc Phàm chết dưới tay Thiên Thành Diệt, Mạc gia bị mấy thế lực gi ết chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.