Thần Y Trọng Sinh

Chương 5



Hắn không hề xa lạ với thứ này, là mô hình huyệt kinh lạc của cơ thể con người, khi học châm cứu hắn cũng từng dùng.

Bên ngoài hình nhân bôi lớp sáp, rót thủy ngân vào trong cơ thể, làm châm có thể đâm vào trong thủ huyệt của hình nhân.

Vị trí thủ huyệt rất chính xác, nhưng châm vào thủy ngân ra, giống như thủ huyệt có sai sót, châm không thể vào.

Nếu chỉ là châm cứu hình nhân, vẫn chưa đủ để làm hắn dừng lại, ánh mắt hắn nhìn mấy cây châm trên mặt hình nhân.

Tổng cộng có bốn châm, mỗi châm đều đâm trên một tử huyệt trên cơ thể người.

Tử huyệt tên cũng như nghĩa, huyệt trí mạng, đâm vào sẽ chết, trong khi đọ sức sinh tử, sát thủ sẽ sử dụng.

Tử huyệt có tổng cộng 36 cái, chia làm nhuyễn ma, hôn huyễn, khinh hòa và tứ huyệt, các loại tử huyệt đều có chín huyệt vị.

Bốn cây châm này đâm vào bốn tử huyệt, đừng nói đâm trúng bốn, đâm trúng một cái trong đó sẽ chết không thể nghi ngờ.

Để hình nhân châm cứu như vậy ở trong này, là có ý gì?

Mạc Phàm tò mò đi qua, ngoại trừ châm cứu trên hình nhân, bên cạnh còn có một cái khay, bên trong có năm kim châm.

- Ha ha, thì ra là vậy, trách không được không nhìn ra.

Suy nghĩ một lát, Mạc Phàm cười nhạt nói.

Bốn kim châm này không phải người ta cắm lung tung lên, mà là một loại kỹ thuật châm tàn khuyết, tên là Cửu Tử Thần Châm.

Xem ra kỹ thuật châm không được đầy đủ là có người cố ý sắp xếp, cầu người có duyên bổ sung khuyết thiếu.

- Xem như vận khí của người này tốt.

Mạc Phàm thầm nghĩ.

Kỹ thuật châm của Trung Quốc phong phú, nhưng thất truyền quá nhiều, Cửu Tử Thần Châm là một trong số đó, người có lòng muốn bổ sung toàn bộ trên hình nhân châm cứu sẽ không phải là người xấu, thành toàn cho người đó không có gì không thể, hắn không nói gì rút châm ra.

Hắn nắm châm cứu ở vị trí huyệt Cưu Vĩ trên hình nhân, nhẹ nhàng vân vê, rút ra một chút thì dừng lại.

Sau đó hắn lấy kim châm trên khay, nâng kim châm lên, kim châm đâm vào huyệt Nhân Trung, huyệt Quan Nguyên, huyệt Khí Hải, huyệt Thái Âm.

Hắn đang định cầm kim châm thứ chín, bổ sung toàn bộ Cửu Tử Thần Châm, giọng nói chói tai truyền từ sau lưng đến.

- Dừng tay, cậu có biết hình nhân châm cứu và kim châm rất quý hay không, là thứ cậu có thể đâm linh tinh à, làm hỏng cậu đền được không?

Dương Vĩ thấy Mạc Phàm còn chưa đi, vậy mà loay hoay trước hình nhân châm cứu Hạc đại sư bố trí, giận tím mặt đi tới.

Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, để kim châm cuối cùng vào trong khay, xoay người muốn rời đi.

Nếu duyên phận chưa đến, hắn cũng không có biện pháp.

- Đợi một chút.

Dương Vĩ giữ chặt tay Mạc Phàm, đếm kim châm trên khay, chắc chắn không thiếu một kim, lúc này mới buông Mạc Phàm ra.

- Đồ ranh con, nếu không phải bị tôi nhìn thấy, kim châm thật sự bị cậu trộm đi mất, lập tức cút đi, nếu không ông đây gọi cảnh sát mang cậu đi.

- Anh nói cái gì?

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên sắc bén, ánh mắt như lợi kiếm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dương Vĩ.

Hắn không chấp Dương Vĩ, nhưng không có nghĩa là hắn không thể.

Cho dù bây giờ hắn không có pháp lực trong người, chỉ là đứa bé 16 tuổi, nhưng hắn biết vị trí của 72 huyệt hiểm, 36 tử huyệt, tùy tiện ra tay có thể làm Dương Vĩ hối hận đến kiếp sau.

Bị Mạc Phàm nhìn chằm chằm, Dương Vĩ chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, giống như có thanh chủy thủ để ở sống lưng anh ta.

Chỉ cần một ý niệm trong đầu người thanh niên, anh ta sẽ bị xuyên tim mà chết.

Loại cảm giác này vô cùng chân thật, làm hai chân anh ta nhũn ra.

Anh ta là một đại nam nhân, nếm muối nhiều hơn tên nhóc này nếm gạo, nhưng bị dọa tại chỗ, chuyện này làm anh ta vô cùng mất mặt.

- Tôi nói cậu trộm đồ, làm sao chứ, người không lớn, tính tình không nhỏ, có tin tôi đưa cả nhà cậu vào cục cảnh sát hay không, nhỏ như vậy đã trộm đồ, chắc chắn là cha mẹ xúi giục.

Dương Vĩ cố gắng tăng can đảm nói.

Một tên nhóc mà thôi, có thể làm gì anh ta chứ?

- Vậy sao?

Mạc Phàm lạnh lùng nói, giọng nói như truyền từ địa ngục Cửu U đến.

Đời trước cha mẹ bị người ta nhục nhã, bởi vì hắn nhát gan không dám làm gì, một đời này hắn tuyệt đối không cho phép người nào sỉ nhục cha mẹ hắn.

Người nào sỉ nhục người đó chết.

- Vậy anh đi chết đi!

Không có bất luận pháp lực gì, nhưng lực Tinh Thần hơn 500 tuổi đột nhiên tỏa ra, như một công kích Tinh Thần đánh vào đầu Dương Vĩ.

Dương Vĩ chỉ cảm thấy đầu ong ong, cả người giống như rơi vào trong Địa Ngục Tu La, đủ kiểu chết thê thảm xuất hiện trước mắt anh ta, vô cùng khủng bố.

Lúc anh ta sắp tan vỡ, một chiếc xe Benz đỗ bên ngoài tiệm thuốc.

Năm 06, có chiếc xe riêng chắc chắn không phú thì quý, người có thể ngồi xe xa hoa như vậy tất nhiên là người trong giới thượng lưu.

Cửa xe mở có hai người một già một trẻ đi ra, ông cụ khoảng tám chín mươi tuổi, tóc bạc mặt hồng hào, tinh thần khỏe mạnh.

Mặc trên người trang phục màu trắng hoa văn vàng, vừa nhìn liền làm người ta có cảm giác đức cao vọng trọng.

Người nữ là một mỹ nữ hơn hai mươi tuổi, tóc dài màu nâu, mặc trang phục công sở màu bạc, bên trong là áo sơ mi trắng.

Quần áo trên người miêu tả sinh động nơi nên lồi, chỗ gầy có vẻ đầy một nắm tay của cô, nên lộ đều lộ ra hết.

Gương mặt tuyệt mỹ mang theo lãnh khốc, làm cho người ta có cảm giác cao không với tới.

Hai người đi vào tiệm thuốc, nhìn thấy Mạc Phàm và Diệp Hạo đứng bên cạnh hình nhân châm cứu, lập tức đi tới.

- Sao lại thế này?

Mỹ nữ lạnh lùng hỏi.

Dương Vĩ bị Mạc Phàm Mạc Phàm nhìn chăm chú một lát như vậy, cảm giác lập tức sắp tan vỡ, nghe có người gọi anh ta lúc này mới lấy lại tinh thần.

Anh ta hít sâu mấy hơi, thấy là Tần Doãn Nhi bà chủ của anh ta, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy.

- Bà chủ, cô đã đến rồi, tên nhóc này tới mua thuốc, tôi báo giá cho cậu ta, cậu ta chê thuốc trong tiệm chúng ta quá đắt, không mua còn chưa tính, còn làm lộn xộn hình nhân của Hạc lão sắp xếp, tôi nói cậu ta hai câu, vậy mà cậu ta tuyên bố giết tôi.

Tần Doãn Nhi nghe Dương Vĩ nói, lông mày nhăn lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

Nếu chỉ là quấy rối, đúng là không có gì.

Nhưng hình nhân châm cứu này là Hạc lão dùng tinh lực rất lớn mới châm được bốn châm, có ý nghĩa rất lớn đối với cô và Hạc lão.

Thứ trân quý như vậy, vậy mà để một đứa con nít nghịch loạn được sao.

Cô liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, ánh mắt vốn lạnh lùng có thêm vài phần tức giận.

- Hạc lão, ông xem làm sao bây giờ, muốn báo cảnh sát hay không?

Tần Doãn Nhi cung kính hỏi.

- Không cần, ông đã ghi nhớ ở trong đầu rồi, lộn xộn cũng không sao.

Hạc Duyên Niên cười hiền lành.

Ông ta không cho là đúng liếc mắt nhìn hình nhân châm cứu một cái, cái liếc mắt này vốn coi không quan trọng, nhưng ông ta giống như nhập ma vậy, ngơ ngẩn đi tới hình nhân châm cứu.

- Hạc lão, làm sao vậy?

Một lát sau, Hạc Duyên Niên mới quay đầu, khó có thể tin hỏi:

- Cậu chắc chắn mấy cây châm này do cậu ta châm vào sao?

- Không sai, chính là cậu ta, ngoại trừ cậu ta ra không có ai khác chạm vào.

Dương Vĩ vỗ ngực, chắc chắn trăm phần trăm.

Tần Doãn Nhi và Hạc lão coi trọng hình nhân châm cứu này, anh ta đều biết hết.

Nghe nói thuật châm trên hình nhân dùng chữa bệnh cho một nhân vật lớn, còn đang trong giai đoạn nghiên cứu.

Nếu xảy ra chuyện cho dù bồi thường bằng cái mạng nhỏ của anh ta cũng không đủ, anh ta nhất định phải quăng sạch sẽ, để cho tên này gánh vác hết hậu quả.

- Hạc lão, làm sao vậy, có phải rối loạn hoàn toàn không?

Tần Doãn Nhi nhíu mày, lo lắng hỏi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm càng tức giận hơn.

Hình nhân này có chuyện, muốn mạng người này cũng không đủ.

- Không, không, đúng hết, không chỉ đúng hết, ngay cả sai sót lúc trước của lão hủ cũng được bạn trẻ này sửa lại.

Hạc lão vô cùng kích động nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.