Thần Y Trọng Sinh

Chương 560



- Hửm?  

Mạc Phàm nhướn mày.  

- Đứng lại cho tôi!  

Hắn lạnh lùng quát một tiếng.  

Toàn bộ con ngươi của hắn biến thành màu bạc, thứ đó chớp lóe ánh sáng, ánh sáng lập tức ảm đạm hơn, rơi xuống đất.  

Hắn đón hắc quang này, lúc này mới nhìn rõ là thứ gì.  

Hắc quang này như mặc ngọc, to bằng lòng bàn tay, có hình thanh long, giống hệt ma văn hình rồng trên người Âm Long lúc trước.  

Nhìn thấy thứ này, khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên.  

- Hóa ra là như vậy!  

Lúc trước hắn còn cảm thấy kỳ lạ vì sao Âm Long có thể sử dụng Thái Âm Chi Khí, hiện giờ hắn hiểu rõ rồi.  

Thái Âm Chi Khí là một loại linh khí vô cùng cường đại, không có nhiều người có thể khống chế ở Tu Chân giới, người khống chế được đều vô cùng cường đại.  

Muốn tu thành Thái Âm Chi Khí, nhất định Cực Âm Chi Thể hay Thái Âm Chi Thể phải tương ứng với nhau.  

Âm Long không phải là Thái Âm Chi Thể, nhưng có thể khống chế Thái Âm Chi Khí, vấn đề ở ngay thứ này.  

Thứ này tương đương với một kiện pháp bảo, sau khi được Âm Long tế luyện, chỉ cần Âm Long rót linh khí vào sẽ cung cấp Thái Âm Chi Khí cho Âm Long.  

Quả thật phương pháp này không tệ, nhưng nếu bản thân không có cách nào dùng Thái Âm Chi Khí, thì không thể phát huy ra uy lực của Thái Âm Chi Khí, trái lại mất nhiều hơn được.  

Hắn thêm mấy đạo phong ấn vào mặc ngọc hình rồng, liền ném vào trong nhẫn chứa đồ.  

Có thứ này, hắn luyện hóa Thái Âm Thần Thạch càng không có vấn đề.  

Cất mặc ngọc hình rồng, lúc này hắn mới dời mắt nhìn đám Long Cổ.  

Sắc mặt Long Cổ và ba anh em Đỗ gia rất khó coi, sáu người bọn họ không một ai đứng dưới Mạc Phàm trên Hắc Bảng, đối phó với một mình Mạc Phàm, vốn là chắc chắn thắng lợi, ai biết lại bị Mạc Phàm giết hai người.  

Lạnh lẽo xuất hiện sau lưng bốn bọn họ, xông thẳng lên gáy, đã lâu rồi loại cảm giác này chưa xuất hiện, bọn họ không ngờ lại cảm nhận được từ người một đứa bé chưa tới 20 tuổi.  

Gần như không do dự, Long Cổ phóng ra mười Tà Thần đứng chắn cho ông ta, còn ông ta gõ cốt trượng xuống đất, hóa thành một vùng hắc vụ.  

Ba anh em Đỗ gia nhìn nhau, vận khởi nội khí, ngọn lửa hừng hực dấy lên trên người bọn họ, ba anh em bọn họ cũng ẩn nấp trong ngọn lửa.  

“Bùm!” Ngọn lửa lan ra, văng tung tóe, vô số ngọn lửa bay đi bốn phương tám hướng.  

Đấu với tiểu tử này tiếp, bọn họ chắc chắn chỉ còn đường chết.  

Không bằng rời đi tốt hơn, chỉ cần rời khỏi Đông Hải, Mạc Phàm lợi hại đến mấy cũng không làm gì được bọn họ.  

Mạc Phàm nheo mắt, nhìn về phía Long Cổ.  

- Long Cổ ông là người kế tiếp!  

- Hừ, đợi cậu tóm được tôi rồi nói sau.  

Trong hắc vụ, Long Cổ hừ lạnh một tiếng nói.  

Pháp thuật mà ông ta sử dụng còn cao cấp hơn Huyết Độn, tên là Quỷ Độn, đi xa trăm dặm trong chớp mắt, Mạc Phàm có thể ngăn cản ông ta sao?  

Ông ta quyết định, chỉ cần có thể về Bắc Xuyên, ông ta lập tức liên lạc với cao thủ Vu Thần Giáo ở ngoài, đối phó Mạc Phàm.  

Vu Thần Giáo bọn họ kết thù với Mạc Phàm, càng không thể để Mạc Phàm mạnh hơn nữa.  

- Vậy ông coi trọng mình quá rồi!  

Mạc Phàm không chút hoang mang, giơ tay nắm lấy Long Cổ trong hắc vụ.  

Sắc mặt Long Cổ lập tức thay đổi, ông ta đang thi triển pháp thuật bỗng nhiên dừng lại.  

Không chỉ pháp thuật của ông ta bị dừng lại, pháp lực trên người ông ta, thân thể, thần thức bị giam bởi cái nắm này của Mạc Phàm, giống như trúng định thân thuật…  

- Quỷ Trận, cậu đây là Quỷ Trận, còn là Quỷ Trận chín tầng?  

Long Cổ nhìn thoáng qua dưới chân, vô cùng khiếp sợ nói.  

Dưới chân ông ta, một đồ án hình tròn màu đen đường kính chín mét xuất hiện, phù văn bên trong có chút tương tự Quỷ Trận chín tầng mà ông ta biết, nhưng không giống hoàn toàn, trừ Quỷ Trận ra không còn cái khác.  

Nghĩ vậy, gương mặt già nua của ông ta càng khó coi.  

Quỷ Trận ba tầng ông ta còn có thời gian bố trí, ngay cả pháp ấn cũng không cần dùng.  

Nhiều hơn nữa, ông ta cần phải niệm chú ngữ, hai tay tạo kết ấn, Quỷ Trận chín tầng thì ông ta phải niệm chú thi pháp nửa tiếng mới được, trong lúc đó không thể có gì xen ngang.  

Mạc Phàm chỉ nắm lấy, liền thành chín trận, đúng là đáng sợ.  

Giơ tay thành trận!  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, khi ở Tu Chân giới, hắn có quan hệ không tệ với vu tộc, đây chỉ là Quỷ Trận Chi Thuật mà thôi.  

- Chỉ là chín tầng trận, xem ra ông chưa từng thấy Quỷ Trận cao cấp hơn, chỉ là ông vẫn nên đi chết đi.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Hắn vừa mới nói xong, bỗng nhiên Quỷ Trận màu đen biến thành màu đỏ, đỏ như máu.  

Đồng tử Long Cổ co rụt lại, cả khuôn mặt đều không có huyết sắc, chỉ có hồng quang của Quỷ Trận chiếu vào mặt ông ta.  

- Đây, đây là Quỷ Trận chín tầng trở lên!  

Quỷ Trận chín tầng trở lên, không chỉ giam giữ được, còn có thể giết người.  

Ông ta thân là người của Vu Thần Giáo, vậy mà phương diện tạo ra Quỷ Trận còn không bằng Mạc Phàm.  

- Chuyện này…  

Quỷ Trận này biến thành màu đỏ, cơ thể ông ta xuất hiện từng đạo khe hở, huyết dịch chảy xuống đất.  

Quỷ Trận cũng biến thành hồ máu, thân thể Long Cổ nhanh chóng chìm vào hồ máu, biến mất không thấy.  

- Người thứ ba, cũng chỉ còn lại Đỗ gia.  

Một kiếm của Mạc Phàm chém mười Tà Thần kia, mười Tà Thần hóa thành mười pho tượng được hắn thu vào.  

Hắn nhìn lướt qua xung quanh, có vô số ngọn lửa không đếm xuể, mắt hắn nheo lại, bóng dáng hắn nhoáng lên một cái, biến mất không thấy.  

Khi hắn xuất hiện, đã đến chỗ gần tường trong công viên.  

- Muốn chạy, các người chạy thoát sao?  

Một đám lửa hoảng hốt bay về phía tường, đứng trước người Mạc Phàm, thân hình hiện ra là ba anh em Đỗ gia.  

- Mạc Phàm, sao cậu tìm được chúng tôi?  

Trên người ba anh em Đỗ gia bùng cháy ngọn lửa, vẻ mặt bọn họ âm trầm, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú.  

Hỏa Độn Chi Thuật của bọn họ không chỉ có tốc độ cực nhanh, còn có tính mê hoặc mạnh, vậy mà vẫn bị Mạc Phàm tìm được.  

Cảm giác vô lực xuất hiện trong lòng bọn họ.  

- Mạc Phàm, chúng tôi không báo cừu con gái tôi nữa, cậu thả chúng tôi đi đi, sau này chúng tôi tuyệt đối không là địch của Mạc gia cậu.  

Đỗ Uy trầm giọng nói.  

- Các ông muốn không báo thù thì không báo, đâu đơn giản như vậy?  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Đỗ gia đã ra tay với hắn, không đánh lại còn muốn đi, bọn họ nghĩ đơn giản quá nhỉ?  

- Là cậu giết con gái tôi trước, nếu không sao chúng tôi có thể tới đây tìm cậu báo thù?  

Đỗ Uy tức giận nói.  

- Ông đã biết chuyện đó, vậy chắc ông biết con gái ông khiêu khích tôi trước?Mạc Phàm hỏi.  

- Con gái của tôi là đứa bé…  

- Đứa bé? Các ông không phải là đứa bé, nếu dám đến Đông Hải ra tay với tôi, nên nghĩ đến chuyện có thể bị tôi giết chết.  

Mạc Phàm nói.  

- Xem như cậu lợi hại, cậu đã khinh người quá đáng như thế, chúng tôi liều mạng với cậu.  

Ánh mắt Đỗ Uy dữ dằn, tay ông ta với vào ngực hai người, khi rút ra, hai người ngã xuống đất, trong tay máu tươi đầm đìa của ông ta xuất hiện hai ngọn lửa.  

Ông ta không do dự nuốt hai ngọn lửa xuống, màu sắc ngọn lửa trên người ông ta thay đổi, biến thành màu đỏ như máu.  

Tam Dương Chân Hỏa không giết được Mạc Phàm, bán tiên hỏa có thể không giết được Mạc Phàm sao.  

- Đi!  

Hai mắt ông ta màu đỏ, nổi giận thét lên, ngọn lửa đỏ như máu thổi về phía Mạc Phàm.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.