Thần Y Trọng Sinh

Chương 583



Trên vùng biển quốc tế gần Đông Hải, một chiếc du thuyền xa hoa dừng trên biển.  

Trên mấy chiếc ca nô xung quanh có mấy người đàn ông Châu Âu mặc hắc y cầm vũ khí, cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh.  

Trên du thuyền, rất nhiều nam nữ trẻ tuổi mặc lễ phục hoa lệ, nhấm nháp rượu vang giá trị 10 vạn trở lên nói chuyện với nhau.  

Trong những người này cho dù có một số người không tính là anh tuấn, xinh đẹp, nhưng khí chất, cách nói chuyện người bình thường không thể so sánh được.  

Du thuyền này là nơi vương tử Thần Điện tổ chức vũ hội, ở đây ngoại trừ vương tử Thần Điện ra, thì là đệ tử hào môn nổi tiếng ở Giang Nam, Lâm Khuynh Thiên Lâm gia, Tống Thanh Dương Tống gia, Kiều Phi Kiều gia, vân vân, đều ở bên trong.  

Ngoại trừ những đệ tử hào môn này ra, trong đây còn không ít nam nữ minh tinh Hoa Hạ, cục diện không thể nói không lớn.  

Trong số người này, một người đàn ông có đôi mắt, diện mạo vô cùng anh tuấn, lắc lắc ly rượu vang, dùng tiếng Hoa Hạ một cách lưu loát, mặt mày hớn hở tán gẫu hăng say với mỹ nữ.  

Người thanh niên này vừa hài hước còn có giọng nói từ tính, mấy mỹ nữ này thường xuyên che miệng, ánh mắt nhìn người đàn ông này càng lúc càng tỏa sáng, hoàn toàn là bị người đàn ông này hấp dẫn.  

Người đàn ông này là chủ nhân của vũ hội lần này, vương tử của Thần Điện.  

Lúc này một người đàn ông Châu Âu cao gầy đi tới, nói nhỏ vài câu vào tai Carter.  

Carter khẽ cau mày, không đợi người khác phát hiện liền giãn ra.  

- Mấy vị mỹ nữ, tôi có chút việc, xin lỗi không đón tiếp được, lát nữa sẽ tìm mọi người nói chuyện.  

Carter nói, hiển nhiên là gặp chuyện như vậy không ít lần.  

Trong mắt mấy mỹ nữ kia lộ ra chút thất vọng, vẫn nho nhã lễ độ cười quyến rũ với Carter tránh đi.  

Carter đi đến một xó không người, lúc này mới nhíu mày, sắc mặt khó coi.  

Anh ta vỗ tay phát ra tiếng, hào quang mắt thường không thể nhận ra được vây quanh bọn họ.  

Có màn hào quang này, bên ngoài đừng mơ nghe được bọn họ nói chuyện.  

- Sao lại thế này, không phải bảo các anh đi đưa Bạch tiểu thư tới đây sao, không mang người tới được, sao còn chết hai người, một chút việc nhỏ cũng không làm được, đúng là phế vật.  

Carter tức giận nói, trong mắt lóe lên tàn nhẫn.  

- Khởi bẩm vương tử điện hạ, khi Roa mang Bạch tiểu thư đi, gặp phải người trẻ tuổi, người thanh niên này chẳng những cứu Bạch tiểu thư đi, còn đuổi tới cứ điểm của trưởng lão Kevin, hai người kia bị người trẻ tuổi đó giết, dựa theo lời nữ giúp việc ở cứ điểm, người trẻ tuổi kia có thể phá giải Thẩm Phán Chi Kiếm một cách dễ dàng.  

Người đàn ông cung kính nói.  

- Hửm?  

Carter nhướn mày, lộ ra một chút bất ngờ.  

Nếu gặp được cao thủ trái lại không sao, từ trước đến nay Hoa Hạ luôn là nơi tàng long ngọa hổ, gặp được một hai cao thủ ở tỉnh Giang Nam cũng quá bình thường.  

Thẩm Phán Chi Kiếm dính líu tới tín ngưỡng của Thần Điện bọn họ, tín ngưỡng này bị người ta phá giải thì hơi phiền phức.  

- Xử lý nữ giúp việc kia thế nào?  

Carter lạnh giọng hỏi.  

- Đã…  

Người đàn ông thần bí cao gầy làm động tác “giết”.  

- Có tra ra được thân phận của người kia không?  

- Chuyện này thì chưa, có thể liên quan đến Lâm thiếu không?  

Người đàn ông cao gầy nhìn lướt qua một góc khác, chỗ một thanh niên anh tuấn đang nói chuyện với nữ minh tinh đang nổi.  

Lâm Khuynh Thiên và Bạch Tiểu Tuyết là chuyện đã chắc chắn, bọn họ cưỡng ép mang Bạch Tiểu Tuyết đi, rất có khả năng là Lâm Khuynh Thiên gây ra.  

- Nếu không phải là Lâm Khuynh Thiên, tôi hoài nghi đám người kia.  

Carter híp mắt nói.  

- Vương tử điện hạ muốn nói đến Long Tổ Hoa Hạ sao?  

Vẻ mặt người đàn ông thần bí ngẩn ra, hỏi.  

- Không sai, nói với U Hồn cẩn thận một chút, có khả năng nhiệm vụ lần này của chúng ta bị Long Tổ phát hiện rồi.  

Carter gật đầu.  

- Tôi lập tức đi thông báo.  

Người đàn ông cao gầy cung kính nói.  

ề ố ể ề ố- Còn nữa, điều tra xem rốt cuộc tên tiểu tử kia là ai, sau khi điều tra xong, tôi sẽ tự tay đối phó người đó.  

Trong mắt Carter lấp lánh kim quang, giống như hai thanh kiếm vô cùng sắc bén.  

Dám giết người của Thần Điện ở dưới mí mắt anh ta, anh ta phải diệt người này.  

- Dạ, vương tử điện hạ.  

Trong mắt người đàn ông hiện lên dị sắc, vội vàng rời đi.  

…  

Cùng lúc đó, ở một nơi khác du thuyền.  

Lâm Khuynh Thiên mặc tây trang, dáng người thon dài, gương mặt tuấn mỹ, làn da trắng nõn, cùng với nụ cười luôn xuất khiến mị lực của anh ta không thua kém gì minh tinh nổi tiếng, thậm chí còn nổi bật hơn những người đó.  

Anh ta đang định mời nữ minh tinh đi khiêu vũ, đột nhiên di động vang lên.  

- Thật có lỗi, tôi đi nhận điện thoại.  

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, có chút áy náy nói.  

- Lâm thiếu cứ tự nhiên.  

Nữ minh tinh kia cười nói.  

Lâm Khuynh Thiên mỉm cười với nữ minh tinh, đi về phía ngoài du thuyền, trong mắt lóe lên tinh quang.  

- Chuyện gì?  

Lâm Khuynh Thiên nhận điện thoại, có chút không vui nói.  

- Bên trường học xảy ra chút chuyện.  

Trong điện thoại truyền đến giọng nói nơm nớp lo sợ.  

- Tốt nhất là chuyện bên phía trường học có thể hấp dẫn tôi, nếu không cậu sẽ biết hậu quả.  

Lâm Khuynh Thiên lạnh lùng nói.  

Anh ta học đại học Đông Hải chỉ để tượng trưng, hiện giờ anh ta đã bắt đầu xử lý công việc ở công ty Lâm gia, tiếp nhận sản nghiệp Lâm gia, anh ta căn bản không để mắt đến chuyện ở trường học.  

Người ở bên kia điện thoại nuốt nước bọt, lại nói tiếp:  

- Dư Bân và Phương Tử Phong bị một sinh viên quốc phòng năm nhất phế ở Vọng Giang Lâu.  

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, trên mặt lộ ra chút tức giận.  

Nếu Dư Bân bị phế đi, anh ta lập tức tắt điện thoại.  

Nhưng Phương Tử Phong là đại sư thôi miên nổi tiếng ở Giang Nam, anh ta có thể dễ dàng khống chế võ giả Nội Kình đỉnh phong tự sát, vẫn bị người ta phế đi, chuyện này không đơn giản như vậy.  

- Kẻ nào lớn mật như vậy?  

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày hỏi.  

- Người này tên là Mạc Phàm, hình như từ Đông Hải tới.  

- Mạc Phàm Đông Hải, không phải là vị thần y kia đấy chứ?  

- Có phải vị thần y kia hay không chúng tôi không tra được, nhưng khi Dư Bân nhắc tới tên của anh, Mạc Phàm này nói một cái tát là tặng cho anh, còn nữa…  

Người bên kia điện thoại ấp úng, giống như không dám nói tiếp.  

Hai mắt Lâm Khuynh Thiên nheo lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.  

- Còn gì nữa, nói đi.  

- Chuyện này, hình như Mạc Phàm tiếp xúc với Bạch tiểu thư.  

- Hửm?  

Mắt Lâm Khuynh Thiên mở to, trong con ngươi lóe lên tàn nhẫn.  

- Lá gan của tiểu tử này không lớn bình thường đâu, phế đi người của tôi, thậm chí còn dám cướp người phụ nữ của tôi nữa, đúng là không biết sống chết.  

- Lâm thiếu, nên chỉnh tiểu tử kia thế nào đây?  

Người trong điện thoại hỏi.  

- Tiểu tử kia là sinh viên quốc phòng sao?  

Lâm Khuynh Thiên nghĩ một lát hỏi.  

- Đúng vậy, Lâm thiếu.  

- Tôi nhớ Phương Thiệu Nhạc anh trai Phương Tử Phong là huấn luyện viên của sinh viên quốc phòng ở đại học Đông Hải đúng không, bảo anh ta nghĩ biện pháp trước đã.  

Lâm Khuynh Thiên cười mỉa nói.  

Ở đây là tỉnh Giang Nam, cho dù tiểu tử kia thật sự là Mạc thần y Đông Hải, chỉ cần anh ta hơi động ngón tay, có thể đùa giỡn Mạc Phàm đến chết.  

Anh ta nói xong cười tự tin, tắt điện thoại, đi vào trong du thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.