Thần Y Trọng Sinh

Chương 707



Biệt thự Tống gia, trong đình ở sau vườn hoa.  

Tống Tử Duyệt ngồi bên cạnh suối phun, nắm chặt lấy ly rượu vang, đôi mắt nhìn chằm chằm phía xa, phong mang tất lộ, rõ ràng là vẫn tức chuyện ở party.  

Bất chợt một cơn gió thổi tới, từng cánh hoa bị thổi xuống, một bóng người xuất hiện trong đình.  

Tống Tử Duyệt không thèm nhìn Bạch Tiểu Phi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm phương xa như cũ.  

- Anh Tiểu Phi, chuyện thế nào rồi, có dạy dỗ được tiểu tử kia với em họ anh không?  

Tống Tử Duyệt lạnh giọng hỏi.  

Rõ ràng gọi là anh Tiểu Phi, nhưng giọng điệu nói chuyện như nữ vương chất vấn nô tài của mình.  

Bạch Tiểu Phi cũng không tức giận, đi đến gần Tống Tử Duyệt, quỳ một gối trước người Tống Tử Duyệt.  

Trên khuôn mặt anh tuấn đều là không cam lòng, nhưng vẫn nói:  

- Không có!  

Tống Tử Duyệt nhíu mày, gương mặt mới dịu đi, trong chớp mắt lại rét lạnh.  

- Sao lại thế này?  

Tống Tử Duyệt lạnh giọng hỏi.  

- Tên tiểu tử kia quá mạnh, có thể kháng lại đồng tử cửu trọng của anh, còn không xảy ra chuyện gì.  

Bạch Tiểu Phi đỏ mặt, nói thẳng.  

- Cái gì?  

Sắc mặt Tống Tử Duyệt thay đổi.  

Sao cô ta không biết đồng tử cửu trọng của Bạch Tiểu Phi, dựa vào Đồng Tử Thuật này, khi Bạch Tiểu Phi 10 tuổi đã g iết chết Tiên Thiên Tông Sư, bởi vì một lần hành động thành danh, được Bạch gia xưng là thiên tài.  

Trải qua hơn 10 năm được Bạch gia bồi dưỡng tỉ mỉ, Bạch Đồng Tử của Bạch Tiểu Phi đâu chỉ lợi hại hơn một chút, nhưng tên tiểu tử kia có thể đối đầu được.  

- Chuyện này còn chưa tính, tên tiểu tử kia còn phong bế được Bạch Đồng Tử của anh nữa.  

Bạch Tiểu Phi nghiến răng nói.  

Vẻ mặt Tống Tử Duyệt ngẩn ra, thiếu chút nữa ly rượu vang trong tay rơi xuống.  

Mạc Phàm có thể đối đầu với đồng tử cửu trọng của Bạch Tiểu Phi, nói lên thực lực của Mạc Phàm trên Bạch Tiểu Phi rất nhiều.  

Mạc Phàm có năng lực phong bế Bạch Đồng Tử của Bạch Tiểu Phi, chuyện này nói lên Bạch Tiểu Phi như con kiến trong tay Mạc Phàm.  

Dù sao đối đầu với đồng tử cửu trọng và phong bế Bạch Đồng Tử, hoàn toàn là hai khái niệm.  

- Anh chắc chắn không lầm chứ?  

Tống Tử Duyệt không thể tin được hỏi.  

- Tử Duyệt, anh có thể lừa gạt những người khác, nhưng chắc chắn sẽ không lừa em.  

Bạch Tiểu Phi chân thành nói, trong hai mắt nhìn Tống Tử Duyệt đều là si ngốc.  

- Vậy tiểu tử này đáng sợ rồi.  

Sắc mặt Tống Tử Duyệt tái mét, lẩm bẩm nói.  

Nếu đúng như lời Bạch Tiểu Phi nói, Mạc Phàm biểu lộ ở party chỉ là một phần rất nhỏ, Mạc Phàm cường đại hơn cô ta tưởng tượng nhiều.  

Chưa tới 20 tuổi đã lợi hại như vậy, khi Lâm Thiên Nam 20 tuổi cũng không có thực lực này, qua một thời gian nữa còn ai là đối thủ của cậu ta.  

- Rốt cuộc tiểu tử này là ai, cậu ta có quan hệ gì với Mạc đại sư Đông Hải?  

Bạch Tiểu Phi tò mò hỏi.  

- Anh ta tên là Mạc Phàm, nhưng chính miệng anh ta nói cho tôi biết anh ta không phải tộc nhân của Mạc đại sư Đông Hải, đợi chút!  

Tống Tử Duyệt nói được nửa, liền dời mắt, khuôn mặt tinh xảo lập tức thay đổi.  

Mạc Phàm không phải tộc nhân của Mạc đại sư, có lẽ anh ta là Mạc đại sư thật.  

Nghĩ vậy, trên mặt cô ta không chỉ không sợ hãi, trái lại còn nở nụ cười.  

Đáng sợ nhất không phải biết người này đáng sợ bao nhiêu, mà căn bản không biết người này là ai.  

Hiện giờ cô ta biết được Mạc Phàm là ai, trái lại không sợ nữa.  

- Sao thế, Tử Duyệt?  

Bạch Tiểu Phi thấy Tống Tử Duyệt đột nhiên nở nụ cười, tò mò hỏi.  

- Tôi hoài nghi Mạc Phàm kia là Mạc đại sư Đông Hải.  

Tống Tử Duyệt uống một ngụm rượu vang nói, rượu vang đỏ sẫm, như huyết dịch dính lên đôi môi hồng nhuận của cô ta.  

Lúc trước cô ta nghe nói Mạc đại sư rất trẻ tuổi, thực lực cũng cao thần kỳ, nếu Mạc Phàm là Mạc đại sư kia thì mọi chuyện thông suốt rồi.  

- Vậy tiểu tử kia là Mạc đại sư Đông Hải sao, chuyện này có khả năng à?  

Bạch Tiểu Phi hít vào một hơi khí lạnh, khó mà tin nói.  

Quỷ Lão, Băng Ma, Tống Chung, Liễu Như Phong cùng đối phó Mạc đại sư, đều chết trên tay Mạc đại sư cả, đủ để thấy thực lực của Mạc đại sư mạnh cỡ nào.  

Nếu Mạc Phàm thật sự là Mạc đại sư, chỉ cần Mạc Phàm động một ngón tay, liền giết được anh ta.  

Mạc Phàm trẻ tuổi như thế, sao có thể là Mạc đại sư?  

- Thế nào, anh sợ à?  

Tống Tử Duyệt hơi nhếch miệng, liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Phi một cái, khinh thường hỏi.  

- Anh…  

ể ố ắ ổBạch Tiểu Phi muốn nói không sợ, nhưng chữ “không” mắc kẹt trong cổ họng không nói nên lời.  

Mạc đại sư đáng sợ thế nào rõ như ban ngày, từ khi Mạc đại sư quật khởi, có không biết bao nhiêu gia tộc, cao thủ bị giết, ít người không sợ.  

- Nói cho anh biết, cho dù tên tiểu tử kia thật sự là Mạc đại sư, dám bắt nạt trên đầu bổn đại tiểu thư, phải trả cái giá thật đắt.  

Trong đôi mắt Tống Tử Duyệt lóe sáng ánh sáng lạnh, cười nói.  

- Tử Duyệt, em có biện pháp nào sao?  

Bạch Tiểu Phi liếc mắt nhìn Tống Tử Duyệt, tò mò hỏi.  

Đây không phải là ngày đầu tiên anh ta quen Tống Tử Duyệt, Tống Tử Duyệt dám nói như thế chắc chắn là cô ta có biện pháp.  

- Anh cho rằng Lâm gia dễ bị diệt như vậy sao?  

Tống Tử Duyệt hừ lạnh một tiếng nói.  

- Em muốn nói…  

Trước mắt Bạch Tiểu Phi sáng lên, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.  

- Đợi xem, rốt cuộc tên tiểu tử kia có phải là Mạc đại sư hay không chúng ta sẽ biết nhanh thôi, nếu anh ta là Mạc đại sư thì cút khỏi Giang Nam cho tôi, không phải thì tôi tìm người khiến anh ta cút.  

Tống Tử Duyệt mỉm cười dịu dàng, nói chắc chắn.  

- Tiểu tử này bảo anh thông báo cho Bạch gia, để Bạch gia cho tiện nhân Bạch Tiểu Tuyết tự do, có cần anh tố cáo việc này cho gia chủ Bạch gia anh hay không?  

Bạch Tiểu Phi cười hỏi.  

Mạc Phàm phong bế Bạch Đồng Tử của anh ta, khiến anh ta mất sạch thể diện, anh ta sợ Mạc đại sư thật, nhưng có cơ hội báo thù, sao anh ta có thể bỏ qua.  

Nếu anh ta nói tin này cho Bạch Vô Thành, chắc chắn Bạch Vô Thành sẽ ra mặt ngăn cản, không khác gì rót thêm chảo dầu nóng ở Mạc gia.  

- Có thể nói tin này cho Bạch Vô Thành, nhưng không nói có khả năng tiểu tử này là Mạc đại sư Đông Hải.  

Tống Tử Duyệt hơi cong miệng cười nham hiểm, nói.  

- Vì sao?  

Bạch Tiểu Phi nhíu mày, nghi ngờ hỏi.  

- Anh cảm thấy nếu có một con rể tiền đồ vô lượng như Mạc đại sư, Bạch Vô Thành còn đứng bên chúng ta sao?  

Tống Tử Duyệt không đáp hỏi ngược lại.  

Nếu Bạch Tiểu Phi nói với Bạch gia Mạc Phàm là Mạc đại sư, với hiểu biết của cô ta về Bạch gia, chắc chắn Bạch gia sẽ đứng bên phía Mạc Phàm.  

Nhưng nếu không nói cho Bạch gia có lẽ Mạc Phàm là Mạc đại sư, Bạch gia sẽ thành vũ khí trong tay cô ta.  

- Tử Duyệt, em thật thông minh, anh lập tức đi làm.  

Trong mắt Bạch Tiểu Phi tràn đầy hưng phấn, không do dự nói.  

- Đi đi!  

Trong mắt Tống Tử Duyệt hiện lên chút chán ghét, vẫy tay với Bạch Tiểu Phi.  

Tuy không thể thu thập Mạc Phàm, nhưng tâm tình cô ta tốt hơn rất nhiều, cũng nở nụ cười âm độc.  

- Mạc đại sư, đợi xem.  

… T  

rong tiệm mỳ, Mạc Phàm ăn cơm với Tuyết Nhi xong, cùng đi xem phim điện ảnh.  

Mãi đến tối, hắn đưa Tuyết Nhi và An Hiểu Hiên quay về ký túc xá mới rời đi.  

Hắn rời khỏi đại học Đông Hải, mới quay về trang viên Viên gia, lông mày nhíu lại.  

Ý niệm của hắn vừa động, ngón tay chớp lóe hào quang, thanh chìa khóa tự động bay từ trong nhẫn trữ vật ra.  

Trên chìa khóa kia tản ra ô quang, chấn động ong ong không ngừng, muốn bay về một phía.  

- Hửm?  

Mạc Phàm nheo mắt lại, một đạo linh khí bắn vào trong chìa khóa, giọng nói của lão giả kia lập tức vang lên.  

- Tiểu tử, tôi đã cảm nhận được khí tức của thủ hộ nhất tộc, bọn họ đã đến Giang Nam, cậu còn không nhanh thả tôi rời đi, chẳng lẽ muốn chết à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.