Thần Y Trọng Sinh

Chương 710



Văn phòng chủ tịch công ty Mạc Thái, vẻ mặt đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như đầy mây đen.  

Mộc Phong Nhạc thì đập một quyền lên bàn trà, trong mắt sắp phun lửa.  

- Đám người này cũng quá đáng ghét rồi, cứ tiếp tục như vậy…  

- Phong Nhạc, ngồi xuống đi, tức giận cũng vô dụng, đợi Tiểu Phàm đến rồi nói sau.  

Cha Mạc Phàm bất đắc dĩ nói.  

Trong văn phòng, bầu không khí vô cùng nặng nề, liên tục có tiếng thở dài vang lên.  

Lúc này.  

Mạc Phàm đẩy cửa vào, ngọc phù bị bóp nát ở đây, hắn theo cảm ứng tìm đến chỗ này.  

Hắn nhìn lướt qua người trong văn phòng, nhíu mày.  

- Có chuyện gì vậy?  

- Mạc tiên sinh, cuối cùng cậu cũng tới rồi.  

Mộc Phong Nhạc đi tới nghênh đón, nói chuyện ba ngày nay cho Mạc Phàm nghe.  

Vốn tưởng rằng giải quyết Lâm gia xong, công ty có thể thoát khỏi khủng hoảng.  

Ai biết bắt đầu từ ba ngày trước, một nửa công ty ở Giang Nam từ chối hợp tác với bọn họ, nhỏ thì là công ty mua sắm, lớn đến công ty nghiệp vụ.  

Có thể nói, bọn họ có hơn trăm triệu tài sản và những khu đất gần vùng quy hoạch, nhưng không thể làm gì, tựa như củ khoai lang chín để ở trong tay, không ăn được, công trình đang thi công tiến hành tiếp cũng không xong.  

Dù sao công ty bọn họ chỉ có một xưởng dược và một công ty bất động sản, chưa phải công ty đủ sản nghiệp, rất nhiều chuyện bị quản chế bởi những công ty khác!  

Cứ tiếp tục như thế, không lâu sau, không cần đối phương ra tay, bọn họ sẽ sụp đổ trước.  

Mạc Phàm nheo mắt lại, hai đạo sắc bén nở rộ.  

Hắn không quan tâm những người này, trái lại những người này chắn đường của hắn, lá gan đúng là không nhỏ.  

- Bọn họ chỉ từ chối làm ăn với Mạc gia chúng ta thôi sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

Hắn có cảm giác, nếu những người này dám đấu chính diện với Mạc gia, chắc chắn không chỉ làm chút chuyện này.  

- Mạc tiên sinh, cậu nhìn cái này đi!  

Lưu Nguyệt Như mặc trang phục công sở Hermes, bó sát người, khiến bà nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, eo nhỏ chưa đầy một nắm tay.  

Bà đeo một chiếc kính đen, tóc dài cũng cắt ngắn đi, lộ ra gương mặt đẫy đà mà quyến rũ.  

Bà đến bên cạnh Mạc Phàm, cầm tấm thiệp bằng hai tay đưa cho Mạc Phàm.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua tấm thiệp, nhìn thấy hai cái tên: Âu Dương Minh Nhật, Tống Minh Huy.  

Những thế lực đứng sau Lâm gia, hiện giờ đứng bên Tống Minh Huy.  

Chỉ riêng Âu Dương Minh Nhật này, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến.  

Cái tên này còn đứng trên Tống Minh Huy, rõ ràng là địa vị đứng trên Tống Minh Huy.  

- Âu Dương Minh Nhật này là ai?  

Mạc Phàm tò mò nói.  

- Cậu không biết người này cũng không kỳ lạ, ông ta là hội trưởng hội thương nhân tỉnh Giang Nam lúc trước, hiện giờ là chủ tịch trên danh nghĩa của hội thương nhân, đại lão ẩn hình ở tỉnh Giang Nam, rất nhiều phú hào bắt đầu kinh doanh từ chỗ ông ta, nhận được nhiều sự giúp đỡ của ông ta, nghe nói thời chiến tranh Âu Dương gia còn quyên góp lượng lớn tiền tài và vũ khí, chống giặc ngoại xâm.  

- Nói một cách ngắn gọn, ông ta là người có năng lực, không có nhiều người biết ông ta lắm, những người biết phải có giá trị bản thân vài tỷ, cho dù là gia chủ Lâm gia, Tống gia, Kiều gia, Tôn gia và gia tộc khác lúc trước gặp Âu Dương lão gia tử, cũng phải cung kính hành lễ, có thể nói ông ta là người có uy vọng ở tỉnh Giang Nam.  

Lưu Nguyệt Như nhíu mày nói.  

Nghe Lưu Nguyệt Như giới thiệu về Âu Dương Minh Nhật, sắc mặt cha Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc khó coi.  

Không thể không nói Tống gia mời được ngọa long.  

Mạc Phàm chỉ nhướn mày, lập tức thoải mái hơn, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.  

Hắn mở thiệp mời ra nhìn thoáng qua, chữ nhỏ thiếp vàng đập vào mi mắt hắn.  

Ý đại khái là bảo hắn tụ tập ở Xá Sơn Giang Nam, giải quyết vấn đề giữa Mạc gia và Giang Nam.  

Thiệp mời là Âu Dương Minh Nhật tự tay viết, trong từng câu chữ lộ ra giọng điệu không thể làm trái.  

Mạc Phàm cười khẽ, trả thiệp mời cho Lưu Nguyệt Như.  

- Chuyện tôi bảo anh điều tra, anh điều tra thế nào rồi.  

Mạc Phàm hỏi Mộc Phong Nhạc.  

Tống gia dám trắng trợn làm chỗ dựa các thế lực như vậy, còn tìm hắn đàm phán, chắc chắn sau lưng không đơn giản như vậy.  

- Mạc tiên sinh, tôi đã điều tra được, sở dĩ những gia tộc nghiêng về bên Lâm gia có thể tụ tập lại đối nghịch chúng ta nhanh như thế, một nửa là nhập vào Tống Minh Huy Tống gia.  

Mộc Phong Nhạc nói.  

- Tôi biết chuyện này, một nửa khác là ai?  

Mạc Phàm nói.  

Chuyện Tống gia tham dự hắn biết rồi, hắn muốn biết nửa khác cơ.  

- La gia Mạc Bắc, không biết Mạc tiên sinh biết gia tộc này không?  

Mộc Phong Nhạc tò mò hỏi.  

Mạc gia không tiếp xúc với La gia, La gia ở tận Mạc Bắc, vậy mà duỗi tay tới tận Giang Nam, chuyện này làm anh ta cảm thấy rất kỳ lạ.  

- La gia Mạc Bắc sao?  

Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.  

La Yên đánh cược thua hắn, hắn còn chưa tìm La Yên tính sổ, La Yên đã trêu chọc tới đỉnh đầu hắn, cô ta nghĩ Mạc đại sư Đông Hải hắn nói không à?  

- Bây giờ người La gia còn ở Giang Nam không?  

- Mạc tiên sinh từng tiếp xúc với người La gia rồi sao?  

- Xem như là vậy, ha ha.  

Mạc Phàm cười khẽ, nói chuyện gặp La gia cho mọi người.  

- Hiện giờ người La gia không ở Giang Nam, dựa theo tin tức chúng tôi điều tra, người ở sau lưng chỉ huy một nửa thế lực Giang Nam khác đúng là đại tiểu thư La gia.  

Mộc Phong Nhạc hiểu ra.  

ể- Không ở Giang Nam, vậy để bọn họ nhảy nhót vài ngày đi.  

Mạc Phàm cười khinh thường nói.  

Thu phục một nửa thế lực Tống gia trước, rồi đối phó với người bên La gia cũng không muộn.  

Một đám kiến dám đối phó Mạc gia, hắn sẽ để bọn họ biết cái gì gọi là phách giả hoành lan.  

- Mạc tiên sinh, cậu chuẩn bị đi tham gia đàm phán này sao?  

Lưu Nguyệt Như nhíu mày hỏi.  

- Nếu bọn họ dám mời tôi đi, sao tôi không dám đi.  

Mạc Phàm cười nhạt, căn bản không để đàm phán vào mắt.  

Một Âu Dương Minh Nhật có uy vọng mà thôi, kiếp trước hắn cũng rất nổi danh, Âu Dương Minh Nhật so với y tiên bất tử hắn, như con kiến với trời xanh, nhưng hắn vẫn không chịu nổi một quyền của Quân Khương Lâm.  

- Cũng chỉ có như vậy, nếu không được, chúng ta quay về Đông Hải.  

Cha Mạc Phàm nói xen vào.  

Mạc gia bọn họ sắp thành mục tiêu công kích của mọi người, nếu vẫn không giải quyết, bây giờ còn chưa có vấn đề gì, chỉ bị Giang Nam ghét bỏ, nhưng sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.  

Ông vốn không có dã tâm lớn, mở xưởng dược ở Đông Hải cũng rất tốt.  

- Yên tâm đi cha, rời khỏi Giang Nam sẽ không phải Mạc gia chúng ta.  

Mạc Phàm cho cha một nụ cười yên tâm, nói.  

- Mạc tiên sinh, tôi đi với cậu nhé?  

Lưu Nguyệt Như hỏi.  

Người tham gia đàm phán này, bà đều quen cả, có bà đi cùng Mạc Phàm, chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.  

- Cũng được!  

Mạc Phàm nghĩ một lát, gật đầu.  

- Hai người cẩn thận một chút.  

Lão cha Mạc Phàm lo lắng nói.  

Đối phương mời Âu Dương Minh Nhật tới, chắc chắn đã có chuẩn bị, nếu không sao bọn họ dám gặp Tiểu Phàm?  

- Tôi đã biết.  

Mạc Phàm cười gật đầu.  

Nếu như có chuyện, vậy người gặp chuyện là Âu Dương Minh Nhật và Tống Minh Huy mới đúng.  

Hắn lên một chiếc xe Benz với Lưu Nguyệt Như, đi về Xá Sơn.  

- Xem bọn họ giở trò gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.