Thần Y Trọng Sinh

Chương 740



Tuy cuối cùng Tống Minh Huy nói thêm một câu, Mạc Phàm là đồ đệ của Mạc đại sư, nhưng rõ ràng là cố ý, muốn che giấu thân phận giúp Mạc Phàm.  

Hơn nữa dựa theo lời Tống Minh Huy nói, ông ta làm việc cho Mạc đại sư.  

Nếu Mạc Phàm là đồ đệ của Mạc đại sư, địa vị của ông ta và Mạc Phàm ngang nhau, vốn dĩ không cần quỳ xuống cầu xin.  

Thêm nữa Mạc Phàm tiện tay ném ngọc giản truyền công cho An Hiểu Hiên, một đồ đệ không thể làm được chuyện này.  

Nói ngắn gọn, cô còn chưa biết Mạc Phàm là ai, nhưng cô không tin lời Tống Minh Huy nói.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, trong mắt hiện lên chút cảm xúc.  

Tuyết Nhi vẫn thông minh như trước.  

Kiếp trước hắn thường xuyên chuẩn bị tỉ mỉ mấy tháng, muốn cho Tuyết Nhi kinh ngạc vui mừng.  

Nhưng chưa tới lúc đã bị Tuyết Nhi vạch trần, giống như Holmes, không thể gạt được ánh mắt cô.  

- Cho dù anh là ai, đều sẽ thích em mỗi sinh mỗi thế.  

Mạc Phàm cười nhạt, trong mắt lóe lên chân thành, ánh mắt này chỉ khi hắn vừa trọng sinh, nhìn thấy chị họ, Bàn Tử, cha, lão mẹ, Tiểu Vũ mới xuất hiện.  

Bạch Tiểu Tuyết mở to mắt nhìn Mạc Phàm, lập tức khôi phục như thường.  

- Sau đó thì sao?  

- Làm bạn gái của anh nhé.  

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên chút chờ mong nói.  

Thời gian như kiếp trước, vẫn nơi cũ, câu nói như vậy.  

Bạch Tiểu Tuyết hơi nhếch miệng, cười tươi như đóa tuyết liên, chần chừ một lát.  

- Tín vật định tình đâu?  

Bạch Tiểu Tuyết vươn tay ra với Mạc Phàm, nói.  

Từ lúc Mạc Phàm cứu cô ở biệt thự, khi cô liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái đã có cảm giác vô cùng đặc biệt.  

Không chỉ Mạc Phàm vô cùng đặc biệt, rất thuần khiết, lanh lợi, không có tạp chất, cô còn có cảm giác như gặp Mạc Phàm ở kiếp trước hay trong mơ.  

Mạc Phàm cười khẽ, hiếm khi lộ ra vui sướng.  

Một đời này, cuối cùng cũng ở bên Tuyết Nhi.  

Hắn lấy một cái nhẫn từ trong nhẫn trữ vật ra, đeo cho Tuyết Nhi.  

Nhẫn trắng như tuyết, bên trên có đóa tuyết liên sắp nở trông rất sống động, là hoa Tuyết Nhi thích nhất.  

Cái nhẫn này tên là Tuyết Chi Giới, là pháp khí đầu tiên hắn luyện chế sau khi tới cảnh giới Tiên Thiên.  

Nếu Tuyết Nhi gặp nguy hiểm, hắn không chỉ cảm nhận được, còn có thể triển khai Cửu Thiên Huyền Linh Trận, cho dù là cảnh giới Hư Đan cũng không làm gì được Tuyết Nhi.  

Trừ chuyện đó ra, còn có một chức năng khác, ví dụ như không ngừng cải thiện thể chất của Tuyết Nhi, đây là pháp khí tốt nhất hắn có thể luyện chế được lúc này.  

- Thật đẹp, nhẫn này có chức năng gì?  

Bạch Tiểu Tuyết nhìn cái nhẫn, yêu thích không buông tay nói.  

- Em tập trung tinh thần, gọi tên của anh.  

Bạch Tiểu Tuyết nhắm mắt lại, còn chưa mở miệng.  

Cách đó không xa, giọng nói bất mãn của An Hiểu Hiên đang mua đồ ngọt truyền tới.  

- Mạc Phàm, anh là tên lừa đảo, tấm thẻ này của anh vốn dĩ không có tiền.  

Những lời này vang lên, bạch quang chớp lóe, một hư ảnh xuất hiện quanh Tiểu Tuyết.  

Mặc bộ đồ trắng, tóc dài phấp phới, anh tuấn không thể soi mói.  

- Đây là trận pháp sao?  

Bạch Tiểu Tuyết mở mắt ra, giơ tay chọc hư ảnh này.  

- Ừm, có thứ này ở đây, Lâm Thiên Nam, Vạn Thiên Tuyệt cũng không thể thương tổn được em.  

- Lợi hại như vậy sao?  

Bạch Tiểu Tuyết khẽ đảo mắt, vô cùng khiếp sợ.  

Lâm Thiên Nam và Vạn Thiên Tuyệt mạnh thế nào, sao cô không biết, đứng top đầu Hoa Hạ.  

Hư ảnh này có thể ngăn tấn công của bọn họ sao?  

- Đợi sau này anh dạy em công pháp, bọn họ đều không phải đối thủ của em.  

Mạc Phàm gật đầu, tự tin nói.  

Ở trong mắt người khác, Lâm Thiên Nam và Vạn Thiên Tuyệt như thần, nhưng ở trong mắt y tiên bất tử hắn, hai người này không khác gì con kiến.  

- Hư ảnh này là ai, hình như không phải anh…?  

Bạch Tiểu Tuyết cười hỏi.  

- Sau này anh sẽ nói cho em biết.  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

- Còn chức năng khác không?  

- Tuyết tới!  

Ngón tay Mạc Phàm khẽ động, một đạo linh khí đánh vào trong.  

Tuyết liên trên nhẫn sáng lên, nở rộ mà ra, một đạo bạch quang bắn lên trời.  

Bầu trời vốn có chút âm u, tầng mây nhanh chóng tụ tập, nhanh chóng tích lũy thành một tầng dày, bao phủ cả con phố.  

ổ ố ấ ề“Vù vù…” Cơn gió lạnh thổi qua, bỗng nhiên nhiệt độ giảm xuống rất nhiều.  

Trên đường phố, rất nhiều người cảm thấy phát lạnh, không khỏi sợ run cả người.  

Ngay sau đó có bông tuyết từ trên trời giáng xuống.  

- Tuyết rơi sao?  

Tiểu Tuyết sửng sốt.  

Cách đó không xa An Hiểu Hiên chớp chớp mắt, trong chớp mắt ngây người.  

Một lát sau, cả đường phố đều sợ ngây người.  

Lúc này mới tháng 10, tháng 10 Giang Nam vẫn hơn 10 độ, có một số người còn mặc áo ngắn tay.  

Cho dù là mùa đông khắc nghiệt, cũng ít khi thấy tuyết ở Giang Nam, lúc này càng không thể có tuyết rơi.  

- Chuyện này…  

- Làm sao có thể?  

Nhưng trên trời thật sự có tuyết rơi xuống, không lâu sau trời đất và nóc nhà bị màu trắng bao phủ.  

- Thật đẹp.  

Bạch Tiểu Tuyết đón lấy bông tuyết, giống như cô bé lần đầu thấy tuyết, vui sướng nói.  

Mạc Phàm cười khẽ, không nói đến một đoạn đường, chỉ cần Tuyết Nhi thích, hắn có thể khiến cả Địa Cầu đầy tuyết rơi.  

- Dừng tuyết này thế nào, anh nhanh dừng đi.  

Bạch Tiểu Tuyết chơi một lát, nói.  

- Làm sao vậy, em không thích à.  

Mạc Phàm hỏi.  

- Thích, nhưng tháng 10 có tuyết rơi, sẽ bị người khác trừng trị.  

Trên mặt Bạch Tiểu Tuyết hiện lên vẻ lo lắng.  

Giới võ đạo và pháp đạo có quy định bất thành văn, không thể động võ trước mặt người thường, cũng không thể thi pháp trước mặt người thường, nếu không sẽ bị Long Tổ tìm tới.  

- Yên tâm đi, chỉ cần em thích là được, sẽ có người giải quyết.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Hắn là Long Vương của Long Tổ, chút chuyện đó sẽ có người giải thích.  

Bạch Tiểu Tuyết thấy Mạc Phàm nói chắc chắn như vậy, mắt híp thành đường ngang, rúc vào lòng Mạc Phàm đứng trong tuyết, lộ ra tươi cười hạnh phúc, vô cùng ấm áp.  

Rất lâu sau, Bạch Tiểu Tuyết mới nghe thấy bước chân của An Hiểu Hiên, lúc này mới tách khỏi Mạc Phàm.  

- Em đã đồng ý với anh, nhưng Bạch gia em không dễ nói chuyện, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa.  

- Yên tâm đi, đợi anh trở về từ Mạc Bắc sẽ tới Bạch gia.  

Vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng bình tĩnh.  

Thiên Địa Nguyên Thạch đã tới tay, đợi đám Tiểu Vũ đến Giang Nam, hắn sẽ đến Mạc Bắc.  

Từ Mạc Bắc trở về, hắn sẽ đến Bạch gia, xem một đời này còn ai dám ngăn cản hắn và Tuyết Nhi.  

- Mạc Bắc, anh muốn đến La gia Mạc Bắc sao?  

Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày hỏi.  

Lúc trước cô nghe nói, Giang Nam ngoại trừ Tống gia đứng đầu một đám người đối nghịch Mạc Phàm ra, còn có một nửa người bám vào La gia Mạc Bắc.  

Mạc Phàm là người Mạc gia không thể nghi ngờ, chắc chắn hắn đến Mạc Bắc để xử lý chuyện này.  

- Ừm.  

Mạc Phàm không giấu diếm, gật đầu.  

- Vậy anh cẩn thận một chút, La gia Mạc Bắc không đơn giản như anh nghĩ đâu.  

Trong mắt Bạch Tiểu Tuyết hiện lên chút lo lắng, dặn dò.  

Thực lực của La Thành gia chủ tiền nhiệm La gia Mạc Bắc không tính là rất mạnh, nhưng La gia có thể xưng bá ở một nơi thần bí như Mạc Bắc, tuyệt đối không đơn giản chỉ có La Thành.  

Mạc Phàm lộ ra chút bất ngờ, vẫn gật đầu.  

La gia đơn giản hay không, đợi đến Mạc Bắc thì biết.  

- Còn một người nữa, anh phải cẩn thận một chút.  

Bạch Tiểu Tuyết nói tiếp.  

- Em muốn nói Miyamoto Kawa sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

- Không sai, anh lấy Thiên Địa Nguyên Thạch đi, anh ta sẽ không từ bỏ dễ vậy đâu, Miyamoto Kawa nhìn có vẻ rất hiền lành, nghe nói anh ta vì thành thiếu chủ nhà Miyamoto, tự tay giết em trai ruột của mình, em trai ruột cũng giết được, đồ anh ta nhìn trúng, sao có thể từ bỏ dễ dàng?  

Bạch Tiểu Tuyết nói.  

- Ừ.  

Mạc Phàm nhíu mày đáp.  

Miyamoto Kawa ngay cả em trai ruột cũng giết, không phải Tuyết Nhi nói, hắn thật sự không nhìn ra.  

Hắn bồi Tuyết Nhi và An Hiểu Hiên đi dạo phố, mua một đống đồ, mãi đến tối mới đưa hai người về.  

Hắn rời khỏi biệt thự của Tiểu Tuyết, đến bên hồ không người, dừng lại, mắt nheo lại, ánh mắt phát lạnh.  

- Hai người theo lâu như vậy, còn không chịu ra?  

Giọng nói rét lạnh, tạo nên đạo gợn sóng trên mặt hồ, truyền ra rất xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.