Thần Y Trọng Sinh

Chương 804



Trong bốn cao thủ, hai người biến thành mảnh nhỏ, hai người ngay cả bột phấn cũng không còn.  

Đám Bạch Kình Thương thấy không ít cao thủ đối đầu, nhưng chưa từng thấy thảm thiết giống tối nay.  

- Quá lợi hại rồi.  

Rất lâu sau mới có người thở dài nói.  

- Vạn Thiên Tuyệt là đối thủ của cậu ta sao?  

Đại trưởng lão nghi ngờ nói.  

Lúc trước ông ta rất tin tưởng thực lực của Vạn Thiên Tuyệt, tuyệt đối có thể nghiền áp Mạc Phàm.  

Nhưng bây giờ ông ta hoài nghi rồi.  

Vạn Thiên Tuyệt là một truyền thuyết trong giới võ đạo, Mạc Phàm thì như giới hóa thần.  

Truyền thuyết có thể đấu với hóa thần sao?  

- Chỉ sợ Lâm Thiên Nam cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm.  

Bạch Kình Thương cảm thán.  

Ông ta chính mắt nhìn thấy Lâm Thiên Nam đấu với Vạn Thiên Tuyệt 10 năm trước, quỷ thần nhìn đều khiếp sợ, nhưng kém Mạc Phàm hiện giờ một chút.  

Tuy là Lâm Thiên Nam 10 năm trước, nhưng võ đạo càng lên cao càng khó, gần như tương đương với lên trời, 10 năm nửa bước là rất bình thường.  

- Vậy chẳng phải Bạch gia xong rồi sao.  

Một thái thượng trưởng lão khác lẩm bẩm nói.  

“Haizz…” Bạch Kình Thương thở dài.  

Gaia muốn chạy trốn đều không thể trốn thoát, ông ta cũng không có ý định trốn, đứng yên tại chỗ, trong chớp mắt già nua đi nhiều.  

Tiếng thổn thức vang lên liên tục, không còn ai dám khinh thường Mạc Phàm, trái lại giống như nhìn thấy thần linh.  

Ngay cả trong mắt An Hiểu Hiên cũng tràn đầy khiếp sợ, ba chữ “Thật lợi hại” viết ở bên trong.  

Trên bầu trời, một tay Mạc Phàm nâng lên, kim kiếm khôi phục bộ dạng ban đầu, bay về tay hắn.  

Ngón tay sáng lên, kim kiếm được để vào trong nhẫn.  

Kiếm thuật hắn vừa biến Tru Tuyệt Kiếm thành cây kim tên là Bạo Kiếm Quyết, uy lực rất mạnh đồng thời tạo ra tổn thương không nhỏ với kiếm.  

Nếu tiếp tục sử dụng, có khả năng khiến Tru Tuyệt Kiếm hỏng mất, chỉ còn mình Vạn Thiên Tuyệt, Tru Tuyệt Kiếm có thể nghỉ ngơi rồi.  

Hắn khẽ nâng mí mắt, nhìn về phía Vạn Thiên Tuyệt.  

- Hiện giờ đến lượt ông, tôi sẽ để cho ông biết, vì sao ông chỉ là phân thân, không phải bản thể.  

Vạn Thiên Tuyệt nhíu mày, trong mắt chớp lóe ánh sáng lạnh, lông mày lập tức giãn ra.  

- Tiểu tử, quả thật cậu rất lợi hại, phân thân này của tôi không phải đối thủ của cậu, nhưng cậu còn chưa đến mức có thể khinh thường tôi, ngay cả phân thân của Vạn Thiên Tuyệt cũng không được.  

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, trong mắt chớp lóe sắc bén, đi về phía Vạn Thiên Tuyệt.  

Mỗi khi đi một bước, Hộ Trang Đại Trận của Bạch gia sẽ run rẩy theo, giống như không thể chịu được sức mạnh của Mạc Phàm.  

- Phân thân của ông không phải đối thủ của tôi, ông cảm thấy bản thể có thể sao?  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

Chắc chắn bản thể của Vạn Thiên Tuyệt lợi hại hơn phân thân không chỉ gấp mười lần, nhưng gấp trăm lần thì sao, có thể lọt vào mắt hắn à?  

Trong mắt Vạn Thiên Tuyệt chớp lóe sát ý, quả đấm không tự chủ được nắm chặt lại.  

Bản thể của ông ta bỗng nhiên nửa đường có việc, nên chậm trễ không ít thời gian.  

Sở dĩ phân thân này tới Hoa Hạ nhanh như vậy, vì phân thân này luôn được ôn dưỡng trong một bí cảnh ở Hoa Hạ, chưa từng rời khỏi nơi này.  

Cho nên bản thể chưa tới, ông ta đã tới trước.  

Ông ta định dùng phân thân bắt Bạch Tiểu Tuyết, đợi Mạc Phàm từ Mạc Bắc trở về.  

Ai biết Mạc Phàm quay về Giang Nam trước, còn đúng lúc ở Bạch gia, thực lực còn trên ông ta.  

Nhưng cho dù ông ta chỉ là phân thân có được thần hồn của Vạn Thiên Tuyệt, sao có thể để một tiểu tử như Mạc Phàm nhục nhã như vậy?  

- Tiểu tử, cậu ngoại trừ lá gan lớn ra, khẩu khí cũng không nhỏ, những năm gần đây những người dám nói như vậy trước mặt Vạn Thiên Tuyệt tôi, ngoại trừ Lâm Thiên Nam thì không còn ai sống sót, đợi bản thể của lão phu tới Giang Nam, Lâm Thiên Nam cũng phải chết, cậu càng phải chết.  

- Ông không có bản lĩnh này.  

Mạc Phàm vừa đi về phía Vạn Thiên Tuyệt, vừa thản nhiên nói, không để lời Vạn Thiên Tuyệt nói ở trong lòng.  

- Tiểu tử, lão phu không đấu võ mồm với cậu, đợi bản thể của lão phu tới đây, cậu sẽ biết mình ngu ngốc thế nào, sau này chúng ta còn gặp.  

Vạn Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng nói.  

Phân thân này của ông ta không phải đối thủ của Mạc Phàm, không tự rước lấy nhục thì hơn, vẫn nên đợi bản thể của ông ta đến đây, rồi thu thập Mạc Phàm cũng không muộn.  

Ông ta nói xong trên người dấy lên kim quang, muốn rời đi.  

- Đi sao?  

Mạc Phàm nhướn mày, cười lạnh lùng.  

Vạn Thiên Tuyệt không bắt được người đã muốn đi, coi nơi này là siêu thị, muốn tới thì tới, không trộm được đồ muốn chạy cũng được sao.  

Nếu dám đến bắt Tiểu Tuyết, phân thân này cũng ở lại đi.  

- Còn muốn chạy, phải hỏi xem ba thanh kiếm của tôi có đồng ý hay không.  

Dưới chân hắn vừa động, bóng dáng nhoáng lên một cái, như sao băng xẹt qua bầu trời, chắn đường đi của Vạn Thiên Tuyệt.  

Ba thanh kiếm Tru Diệt, Tru Sát và Tru Tà cũng nhanh chóng nhỏ lại như kim kiếm lúc trước, trong chớp mắt đã biến thành ba cây kim, mang theo uy lực đáng sợ trôi nổi quanh Mạc Phàm.  

Vạn Thiên Tuyệt nhíu mày, trán nổi đầy gân xanh, ánh mắt lạnh lẽo.  

- Tiểu tử, tránh ra, nếu không bây giờ lão phu sẽ khiến cậu hối hận cả đời.  

Vạn Thiên Tuyệt uy hiếp.  

Ông ta đường đường là Vạn Thiên Tuyệt trưởng lão Thanh Bang, dưới một người trên vạn người.Từ nhỏ đã như ngôi sao chói mắt, khiến vô số người phải ngước nhìn.  

Ông ta bế quan 10 năm, không dễ dàng gì mới đi ra, lại bị Mạc Phàm coi thường như vậy.  

Người bình thường còn nổi trận lôi đình, huống chi là Vạn Thiên Tuyệt ông ta?  

- Tôi nói hôm nay ông không đi được, phân thân này tôi cũng lấy rồi.  

Mạc Phàm không sợ hãi, nói chắc chắn.  

Đúng lúc hắn thiếu một Thân Ngoại Hóa Thân, nếu Vạn Thiên Tuyệt đưa tới, có đạo lý gì mà hắn không nhận?  

Tuy Vạn Thiên Tuyệt đã vào trước Thân Ngoại Hóa Thân này nên là chủ, nhưng hắn muốn lấy chỉ đơn giản như ăn bữa cơm.  

- Được lắm, Mạc Phàm, cậu đã muốn chết như vậy, lão phu sẽ thành toàn cho cậu.  

Vạn Thiên Tuyệt phẫn nộ quát.  

“A a a…” Tiếng rống trầm thấp truyền từ miệng Vạn Thiên Tuyệt ra, kim quang tỏa ra từ tai mắt mũi miệng ông ta, chiếu sáng trời đêm gần đó như ban ngày.  

Lực lượng tràn đầy dập dờn quanh ông ta, không gian lập tức run rẩy.  

Mọi người ở đây như bị nhốt vào trong hộp khóa kín, hộp bị người ta lay động liên tục ở ngoài.  

Chân không ít người bất ổn, ngã xuống đất.  

Có một số người muốn đứng dậy, còn chưa đứng dậy lại ngã nhào trên đất.  

Năng lượng vô cùng đáng sợ dao động, theo không gian càng ngày càng lay động dữ dội dập dờn mà ra.  

Khí tức cao lớn, tráng lệ, mênh mông, bá đạo như thiên thần Viễn Cổ, tỏa từ người Vạn Thiên Tuyệt ra.  

Đám Bạch Kình Thương vốn đã tuyệt vọng, sau khi cảm nhận được khí tức đáng sợ này trước mắt sáng lên.  

- Đúng là cường đại, đây là?  

Bạch Kình Thương vô cùng kích động nói, giống như tìm thấy đường sống trong chỗ chết.  

Nếu vừa rồi khí tức của Mạc Phàm như đỉnh núi cao số hai thế giới, như vậy khí tức trên người Vạn Thiên Tuyệt như Everest, cường đại hơn Mạc Phàm nhiều.  

Khí tức cường đại như vậy chỉ có một khả năng.  

- Vạn Thiên Tuyệt!  

- Được cứu rồi, lần này được cứu rồi.  

Trong mắt Bạch Kình Thương chớp lóe ánh sáng, cười nói.  

Trong kim quang, Vạn Thiên Tuyệt hơi nhếch miệng cười mỉa, im lặng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, tôi lập tức băm cậu ra vạn đoạn.  

Một cước của ông ta nâng lên, hạ mạnh xuống.  

“Bùm!” một tiếng kinh thiên triệt địa vang lên, không gian lay động lập tức ngừng lại.  

- Bản thể hàng lâm!  

Bốn chữ khiến trời bừng sáng, vang vọng trong không trung, chấn đắc không ít người mất đi thính giác.  

Một đạo kim quang xẹt qua không trung, bay về phía xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.