Thần Y Trọng Sinh

Chương 810



- Vạn Thiên Tuyệt đến sao?  

Sắc mặt đám Bạch Tiểu Tuyết thay đổi.  

Tuy Mạc Phàm chưa nói gì, nhưng bọn họ đoán được một ít.  

Nếu cho Mạc Phàm chút thời gian, chắc chắn Mạc Phàm sẽ đối phó được Vạn Thiên Tuyệt.  

Dù sao Mạc Phàm chưa tới 20 đã có thực lực như bây giờ, tiền đồ Vạn Thiên Tuyệt không thể so sánh.  

Lúc này Vạn Thiên Tuyệt đến đây, chỉ sợ Mạc Phàm lành ít dữ nhiều.  

- Dừng xe!  

Mạc Phàm không trả lời, mà nói với tài xế.  

Tiếng lốp xe ma sát mặt đất vang lên, xe dừng ở ven đường.  

- Mọi người không cần đi xuống, không sao.  

Mạc Phàm cười nhạt, nói với đám Tiểu Tuyết.  

- Dạ.  

Tiểu Tuyết lập tức gật đầu đáp.  

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt bọn họ đều là lo lắng.  

Mạc Phàm mở cửa xe, vừa mới ra khỏi xe.  

Chỉ thấy bốn cột sáng hình tròn màu xanh, màu trắng, màu đỏ, màu vàng ở phía xa phóng lên trời.  

Mỗi một cột đều cao trăm mét, to năm sáu thước.  

Bên ngoài bốn cột sáng có kinh văn lưu chuyển, nhanh chóng hình thành đồ án Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.  

Rõ ràng chỉ là mấy đồ án, nhưng giống như có bốn mãnh thú bên trong cột sáng nhìn trời gào thét, khí tức hung hãn, mênh mông, thô bạo ở bên trong tùy ý mà ra, khiến người ta không rét mà run.  

Cũng may lúc này đã là rạng sáng, còn ở vùng ngoại thành tỉnh Giang Nam, nếu không bỗng nhiên xuất hiện bốn cột sáng khiến người ta chú ý như thế, chắc chắn ngày mai sẽ lên đầu đề tin tức, tạo ra sóng to gió lớn.  

- Đó là thứ gì thế?  

Trong xe, tuy đám Bạch Tiểu Tuyết không xuống xe, nhưng nhìn thấy bốn cột sáng chừng mấy trăm mét, tò mò hỏi.  

- Tứ Tượng Yên Không Trận, một loại trận pháp hủy diệt vô cùng đáng sợ?  

Mắt An Hiểu Hiên mở to, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói.  

An gia cô là luyện khí thế gia, hiểu rất rõ các loại trận pháp, từ nhỏ cô đã thích trận pháp, nhất là trận pháp uy lực mạnh.  

Tứ Tượng Yên Không Trận này là một trận pháp hủy diệt rất nổi tiếng, uy lực còn mạnh hơn bốn hỏa tiễn của máy bay chiến đấu cùng nổ mạnh.  

Một hỏa tiễn của máy bay chiến đấu có thể phá hủy một tòa đại lâu dễ dàng, uy lực của bốn cái có thể nghĩ được.  

Hơn nữa một khi khởi động trận pháp, không thể dừng lại.  

- Đó không phải là hướng trang viên Mạc gia sao?  

Vẻ mặt Bạch Tiểu Hàn ngẩn ra nhìn vị trí của bốn cột sáng, hỏi tiếp.  

Mạc gia chiếm được trang viên Viên gia, chuyện này không phải bí mật gì, cô thân là trưởng lão Bạch gia biết rõ chuyện này.  

- Đúng vậy.  

An Hiểu Hiên gật đầu.  

Sắc mặt mọi người âm u, nhìn về phía Mạc Phàm đứng yên trước gió.  

Nếu chỉ là Tứ Tượng Yên Không Trận thì không có gì, vấn đề là vị trí của Tứ Tượng Yên Không Trận ở ngay trên không trang viên Mạc gia, có người bố trí Tứ Tượng Yên Không Trận ở quanh trang viên Mạc gia.  

- Chuyện này…  

An Hiểu Hiên biết Tứ Tượng Yên Không Trận, sao Mạc Phàm có thể không biết.  

Tuy Tứ Tượng Yên Không Trận chỉ có trận pháp, hắn lấy bừa một trận pháp hủy diệt ra, cũng mạnh hơn trận pháp này rất nhiều.  

Nhưng nếu trận pháp này bùng nổ hoàn toàn, trận pháp động thiên Mạc gia không sao, nhưng chỉ sợ trang viên sẽ bị Tứ Tượng Yên Không Trận này hủy diệt.  

Trong mắt hắn chớp lóe sắc bén, hai tay nhanh chóng vũ động, một đám pháp ấn bay từ giữa ngón tay hắn ra.  

Những pháp ấn này mới bay vào không trung, những tia lửa giấu trong không trung lại xuất hiện, như ngọn đèn rực rỡ ở thành phố lớn sáng lên từng cái.  

Chỉ trong chớp mắt, trên bầu trời lại xuất hiện vô số ngọn đèn, chi chít giống đèn Khổng Minh trong tết Nguyên Tiêu, tràn đầy bầu trời.  

- Đi!  

Mạc Phàm khẽ quát.  

Những ngọn đèn này chỉ đợi lệnh, giống như sao băng phát ra âm thanh “vèo” trong không trung, nhanh chóng lao về trên không Mạc gia.  

Không đợi Tứ Tượng Yên Không Trận bùng nổ, những tia lửa này đã đến trên không trang viên Mạc gia.  

Tia lửa dựa theo vị trí cố định hạ xuống rất chính xác, làm thành trận pháp tương tự lưới cá, giữa mỗi vùng lưới cá có một đồ án Thái Cực Bát Quái.  

Trận pháp như vậy bao trọn trang viên Mạc gia bên trong.  

Trận pháp này vừa thành, trên bốn cây cột b ắn ra quang mang, hào quang tụ thành một quang điểm giữa bốn cây cột.  

Gần quang điểm đều có thể nhìn thấy không giang giống như gợn sóng, dập dờn ra xung quanh, hình thành một vòng sáng trắng lại tiếp một cái.  

Dưới năng lượng kh ủng bố dao động, người xung quanh có cảm giác khó thở, giống như có tảng đá đè lên ngực bọn họ, hai chân cũng như rót trì không thể nhúc nhích, mồ hôi không tự chủ được chảy từ trán xuống.  

Trùng ngư điểu thú gần như không do dự, nhao nhao rời khỏi cột sáng, giống như sắp có thiên tai tới.  

- Chuyện này cũng quá đáng sợ rồi?  

Mắt An Hiểu Hiên mở to, lẩm bẩm.  

Cô đọc trên sách cổ miêu tả, Tứ Tượng Yên Không Trận có thể sơn băng địa liệt, hà khô thạch lạn, uy lực như vậy đã đủ kinh người.  

Nhưng cô đứng ở nơi cách Tứ Tượng Yên Không Trận không xa, cảm nhận được khí tức của Tứ Tượng Yên Không Trận càng đáng sợ hơn trong sách ghi.  

Phía dưới trận pháp này, cho dù là một thành phố nhỏ cũng bị phá hủy?  

- Tiểu Phàm ca, Mạc gia không sao chứ?  

Bạch Tiểu Manh lo lắng hỏi.  

- Yên tâm đi, trận pháp này không hủy diệt được Mạc gia tôi đâu.  

Bên ngoài xe, trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh nhìn chằm chằm phía Mạc gia, thản nhiên nói.  

Muốn hủy diệt Mạc gia, đâu dễ như vậy?  

Nhất là dưới mí mắt của hắn, làm sao có thể?  

Ngón tay hắn lại động, một màn hào quang bao phủ chiếc xe.  

Hắn vừa làm xong chuyện này, “vù” một tiếng, bốn cột sáng như năng lượng bị hút khô, hào quang nhạt màu đi.  

Quang điểm giống như đến trạng thái bão hòa, giống giọt nước khẽ bay nhỏ giọt xuống dưới, rơi lên trận pháp Mạc Phàm vừa bố trí.  

“Bùm!” một tiếng thật lớn, giống như là điện trường nổ mạnh, vang lên trên bầu trời trong đêm khuya, không chỉ có thể phá vỡ màng tai người ta, còn có thể khiến người ta ngất đi.  

Trong tiếng đinh tai nhức óc, một đóa mây hình nấm hiện lên trên không Mạc gia, năng lượng dao động xung quanh mây hình nấm lan tràn ra.  

Cả bầu trời tỉnh Giang Nam chấn động, đất đai lắc lư, cho dù là xung quanh vùng ngoại thành cũng cảm nhận được.  

Chỉ trong chớp mắt, cả Giang Nam như đứa bé trong nôi bị người ta dùng lực đu đưa, ngoại trừ ngất đi, gần như đều tỉnh ngủ.  

Cũng đúng lúc này, trong mây hình nấm, một chữ “Chiến” huyết sắc mang theo ý chí chiến đấu hừng hực bay lên, bay tới trên không bốn cột sáng, rất dễ trông thấy trong đêm tối.  

Chữ này vừa bay tới không trung, giọng nói lạnh lẽo, tràn ngập nghi ngờ vang lên.  

- Mạc Phàm, ba ngày sau, đêm trăng tròn, đỉnh Long Đảo, có dám nhất chiến?  

Giọng nói trầm thấp, không nhiều chữ, âm điệu cũng không tính là quá to, nhưng truyền đi rất xa, trong phút chốc lại nhấc lên gió xoáy không thua gì long toàn phong ở tỉnh Giang Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.