Thần Y Trọng Sinh

Chương 843



Mạc Phàm đứng yên trong lương đình một lát, ngồi dưới lương đình một lát, bỗng nhiên lông mày hắn nhíu lại, để chén trà xuống.  

Hắn vừa để chén trà xuống, Trận Linh Hộ Trang Đại Trận đang chơi đùa với đám Tiểu Vũ xuất hiện.  

- Chủ nhân, bên ngoài có mấy người xấu tới thăm.  

- Ta đã biết, ngươi tiếp tục chơi với bọn họ đi, ta ra ngoài một chuyến.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Dạ, chủ nhân.  

Trận Linh cung kính cúi đầu với Mạc Phàm, quay về bên cạnh đám Tiểu Vũ lần nữa.  

Mạc Phàm vừa đứng dậy liền biến mất trong lương đình, xuất hiện trước cửa trang viên Mạc gia.  

Chỗ cửa có mấy chiếc Limousine đang đỗ.  

Xe kém nhất trong đó cũng là Porsche 918 và Bugatti Veyron.  

Chiếc xe phát ra âm thanh rầm rầm, giống như kêu theo nhịp.  

Phía trước xe sang, đám Lam Phi vòng hai tay quanh ngực, đứng dựa vào thân xe.  

Mấy người nhìn thấy Mạc Phàm, lông mày đều nhíu lại, trong mắt lóe lên sắc lạnh.  

Mạc Phàm đoạt bí cảnh, khiến bọn họ không thể tiếp nhận lễ rửa tội, còn khiến bọn họ quỳ ba ngày, nếu bọn họ gặp Mạc Phàm mà còn cười được thì đúng là kỳ lạ.  

- Mạc tiên, chúc mừng cậu, vậy mà cậu đánh bại được Vạn Thiên Tuyệt.  

Lam Phi không nóng không lạnh nói, trên mặt không có chút ý chúc mừng nào.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.  

Long Hoa Hội đúng là Long Hoa Hội, lúc này Long Hoa Hội còn phái người đến.  

- Có chuyện gì, nói đi, cho các anh một phút.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Đám Lam Phi cũng không tức giận, trái lại còn cười nham hiểm.- Mạc tiên sinh đánh bại Vạn Thiên Tuyệt, hiện giờ đã vang danh thiên hạ, khi nào cậu mới đến Long Hoa Hội thủ đô chúng tôi đây.  

Lam Phi hỏi.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám Lam Phi một cái, lắc đầu cười.  

Tin tức Long Hoa Hội bắt Long Nhược Tuyết vừa tới, Long Hoa Hội lại tới khiêu khích nữa, xem ra Long Hoa Hội chuẩn bị rất đầy đủ, gấp như vậy à.  

- Các anh tới đây là hỏi chuyện này sao?  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Không sai, chúng tôi mới nhận được tin tức, tối qua bệnh của Dạ đại tiểu thư lại nghiêm trọng hơn, nếu Mạc tiên sinh đi muộn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của Dạ đại tiểu thư chúng tôi, cho nên…  

Lam Phi cười như không cười nói, biểu cảm giả nhân giả nghĩa.  

Anh ta không biết Mạc Phàm có quan hệ gì với Dạ Tình, nhưng lần đầu tiên Mạc Phàm nghe thấy tên Dạ Tình, trong mắt có chút dị thường khó mà phát hiện ra được, không nói đến chuyện này, Mạc Phàm còn tặng một phương thuốc cho Dạ Tình nữa.  

Không thân chẳng quen, Mạc Phàm đường đường là Mạc đại sư Đông Hải sao có thể tốt bụng như thế?  

Cho nên chắc chắn Mạc Phàm và Dạ Tình có mờ ám gì mà anh ta không biết.  

Nếu như vậy, Mạc Phàm không muốn đến thủ đô, nghe thấy Dạ Tình phát bệnh cũng sẽ đi theo bọn họ.  

- Bệnh của Dạ Tình tái phát sao?  

Mạc Phàm nhíu mày hỏi.  

- Đúng vậy, ngay tối qua, hi vọng Mạc tiên sinh cho chúng tôi thời gian, để Dạ đại tiểu thư chúng tôi có thêm hi vọng, Dạ đại tiểu thư chúng tôi phục dùng phương thuốc của cậu, quả thật dùng rất được, cho nên mong Mạc tiên sinh nhanh chóng khởi hành, chữa bệnh cho Dạ đại tiểu thư chúng tôi.  

Lam Phi nhìn chằm chằm Mạc Phàm, cười nói.  

- Anh chắc chắn anh đang nói thật đấy chứ?  

Nghe Lam Phi nói, lông mày Mạc Phàm giãn ra, trong mắt lóe lên chút ánh sáng lạnh, xác nhận lại.  

- Mạc tiên sinh, nếu là trước đây có lẽ tôi còn nói dối, bây giờ tôi đâu dám lừa cậu.  

Lam Phi cười nói.  

- Bây giờ Mạc tiên sinh là người g iết chết Vạn Thiên Tuyệt, lừa cậu không khác gì muốn chết.  

Nguyên Cẩn âm dương quái khí nói, giống như những lời hai người nói đều là thật.  

- Vậy sao, muốn biết phương thuốc của tôi có tác dụng hay không, ít nhất phải sau một ngày phục dùng, anh lại nói cho tôi biết đã có tác dụng, anh nói xem bây giờ tôi để các anh xin lỗi, hay trực tiếp giết các anh đây?  

Mạc Phàm lạnh lùngnói.  

Lúc nói chuyện, khí lạnh bao phủ lên người đám Lam Phi.  

Bệnh của Dạ Tình cho dù là ở Tu Chân giới cũng rất khó chơi, những thứ thuốc khác Dạ Tình uống suốt đời cũng không có tác dụng.  

Cho dù là thuốc hắn kê đơn, cũng phải cần một hai ngày mới khá hơn.  

Vậy mà Lam Phi nói với hắn bệnh của Dạ Tình đã thấy tác dụng, anh ta nghĩ hắn là đứa bé ba tuổi sao?  

Nếu đám Lam Phi chỉ tới khiêu khích, hắn sẽ không để ý tới.  

Long Hoa Hạ luôn khiêu khích mãi, đến bây giờ đã nhiều lắm rồi.  

Nhưng đám Lam Phi dám lấy Dạ Tình ra nói, đúng là đáng chết.  

Sắc mặt đám Lam Phi thay đổi, trong chớp mắt một tầng hàn băng xuất hiện trên xe đám người.  

“Răng rắc!” Kính chắn gió của một chiếc xe thủy tinh vỡ nát, ngay sau đó thủy tinh của những chiếc xe khác cũng vỡ theo.  

Hàn băng như thủy triều lan tràn khắp người đám Lam Phi.  

- Mạc tiên sinh, chúng tôi chỉ muốn biết chừng nào cậu tới thủ đô, cậu nhất định phải ra tay như vậy sao?  

Lam Phi liếc mắt nhìn hàn băng đánh tới, vội vàng kêu lên.  

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, luồng không khí cách đám Lam Phi ba ngón tay thì dừng lại.  

- Bây giờ Dạ Tình còn phát bệnh hay không?  

Đám Lam Phi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt trắng bệch, không có một chút huyết sắc.  

Nếu không phải Mạc Phàm dừng tay, rất có khả năng bọn họ sẽ như thủy tinh trên xe, bị nứt thành mảnh nhỏ.  

Lam Phi nhìn chằm chằm Mạc Phàm như hổ rình mồi, không dám có chút đùa giỡn nào nữa.  

Bọn họ nhận được tin Long Hoa Hội ra tay với Mạc Phàm, quả thật vừa rồi bọn họ hơi sốt ruột.  

Đợi Mạc Phàm đến thủ đô rồi thu thập Mạc Phàm tiếp, hoàn toàn không xảy ra chuyện như vừa rồi.  

Một lúc lâu sau anh ta mới mở miệng.  

- Không có.  

- Muốn biết khi nào tôi đi, tôi có thể nói cho các anh, ngày mai tôi sẽ xuất phát đến thủ đô trước, nói cho đám Dạ Vô Nhai biết, đợi đó.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

- Ngày mai? Đúng lúc ngày mai chúng tôi cũng phải về thủ đô, máy bay tư nhân đều đã chuẩn bị xong rồi, hay là Mạc tiên sinh đi cùng chúng tôi một đoạn nhé?  

Trong mắt Lam Phi chớp lóe ánh sáng lạnh, lạnh giọng hỏi.  

- Ngày mai tôi sẽ tự mình đi, còn các anh không cần quay về nữa, ở yên Giang Nam đi.  

Mạc Phàm chà xát ngón tay, mấy ngọn lửa xuất hiện trong tay hắn, trong chớp mắt biến mất vào trong mi tâm đám Lam Phi.  

Sắc mặt đám Lam Phi thay đổi, vội vàng kiểm tra cơ thể mình.  

- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?  

Lam Phi kìm nén lửa giận, cố gắng nói.  

Cho dù dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết đốm lửa của Mạc Phàm không phải thứ tốt gì, rất có khả năng sẽ lấy đi tính mạng của bọn họ.  

- Các người cứ ngốc ở Giang Nam đi, thuận tiện nói cho Âm Vô Tình, nếu người của tiểu đội Thanh Long thiếu nửa sợi tóc, tôi sẽ diệt nhất tộc các người?  

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, nói.  

Long Hoa Hội bắt đám Long Nhược Tuyết, còn dám bảo đám Lam Phi tới cửa khiêu khích, bọn họ nghĩ rằng hắn không dám ra tay với Long Hoa Hội sao?  

Nếu đám Lam Phi đến đây, vậy thì ở lại đây đi.  

Khi hắn ở cảnh giới Trúc Cơ có thể dùng hỏa thiêu nhất mạch Hoàng gia, hiện giờ thi triển loại pháp thuật đó càng như chuyện chỉ cần một ý niệm trong đầu.  

- Cái gì?  

Trong chớp mắt sắc mặt đám Lam Phi khó coi.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.