Thần Y Trọng Sinh

Chương 846



Mạc Phàm nhìn rất bình thường, không ngờ vừa ra tay khẩu khí lớn như vậy.  

Không chỉ ra tay hào phóng, còn chơi lớn nữa.  

- Tiểu tử, cậu chắc chắn cậu đền được xe chúng tôi sao?  

Người đàn ông tóc đỏ hơi nhếch miệng, cười nói.  

“Ha ha.” Mạc Phàm cười mà không nói.  

Nếu hắn không đền được xe của mấy người này, vậy không ai có thể đền nổi.  

- Mạc tiên sinh chúng tôi bồi thường được hay không, phải xem các cậu có dám đánh cược không.  

A Hào trầm giọng nói.  

- Được rồi, vậy tôi đoán các cậu không dám, tôi xem các cậu đập bể xe của chúng tôi thế nào.  

Người đàn ông tóc đỏ cười lạnh lùng nói.  

Anh ta vẫy tay, bảo những người đứng bên cạnh xe tản ra.  

Anh ta muốn nhìn xem Mạc Phàm đập nát xe bọn họ thế nào.  

Những người còn lại nghe thấy vậy đều cười đắc ý, vội vàng tránh ra khỏi xe, bộ dạng không sợ hãi đợi Mạc Phàm đập bể.  

Không ít người xung quanh nghe thấy đám Mạc Phàm nói chuyện nhanh chóng đến vây quanh.  

Phần lớn người ở khu phục vụ là lái xe mệt mỏi, xuống đây nghỉ ngơi một lát, có việc vui như vậy đâu thể bỏ qua.  

- Tiểu tử, đập đi.  

Có người ồn ào nói.  

- Đi đi.  

Mạc Phàm liếc mắt ra hiệu với A Hào nói.  

A Hào gật đầu, lập tức đi đến bên xe thể thao của người đàn ông tóc đỏ.  

A Hào còn chưa đến bên xe, có vài người đi từ trong đám người tới.  

Vài người này có nam có nữ, phong cách ăn mặc giống với người đàn ông tóc đỏ, nhưng bất luận là khí chất hay phong cách đều mạnh hơn đám người đàn ông tóc đỏ.  

Trước mặt đám đàn ông này, đám người đàn ông tóc đỏ không khác gì đám theo đuôi.  

- Sao lại thế này?  

Người đàn ông cầm đầu cao cao gầy gầy, để đầu nửa tấc, ánh mắt vô cùng sắc bén liếc mắt nhìn đám người xung quanh, hỏi.  

Người đàn ông tóc đỏ nhìn thấy người đàn ông đầu nửa tấc này, trong chớp mắt kiêu ngạo trên mặt biến mất không còn chút nào, thay vào đó là vẻ nịnh nọt.  

- Tiêu thiếu, em muốn hai tên tiểu tử này chơi đùa trên đường về thủ đô với chúng ta, ai biết tiểu tử này đánh cược với em, cậu ta có dám đập nát xe chúng ta hay không.  

Người đàn ông tóc đỏ chỉ Mạc Phàm cười nói.  

Tiêu thiếu khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.  

- Là cậu ta sao?  

- Không sai, chính là cậu ta.  

Người đàn ông tóc đỏ nói.  

- Để cậu ta đập xem, tôi xem cậu ta dám đập xe của Tiêu Vấn Triều tôi thế nào.  

Người đàn ông kia hơi nheo mắt, lạnh lùng nói.  

Anh ta vừa nói xong, xung quanh lại rộ lên, sắc mặt không ít người khó coi hơn.  

- Tiêu Vấn Triều?  

- Chuyện này ầm ĩ lớn rồi.  

- Tiêu Vấn Triều là ai?  

- Thái tử gia ở thủ đô trong truyền thuyết à?  

- Thái tử gia thủ đô?  

Những người khác nghe mấy chữ này, sắc mặt càng khó coi hơn.  

Có khả năng có một số người không biết Tiêu Vấn Triều, nhưng không ai không biết thái tử gia có nghĩa gì.  

Được gọi là thái tử gia ở thủ đô, vậy mới là thái tử gia chân chính.  

Cho dù đến chỗ nào Hoa Hạ, đều không có ai dám trêu chọc.  

Còn người chọc thái tử gia, đã không phải là người Hoa Hạ, hay không còn sống nữa.  

Vậy mà pho tượng sát tinh như vậy lại ở đây.  

- Tiểu tử này sắp xui xẻo rồi.  

- Chưa chắc, tiểu tử này nhìn cũng không giống người thường.  

- Không phải người thường thì thế nào, mặc kệ cậu ta là ai, chỉ cần là người Hoa Hạ, cậu ta đều xong rồi.  

Tiêu Vấn Triều là thái tử gia, người Hoa Hạ còn có ai có thân phận so được với Tiêu Vấn Triều?  

- Tiểu tử, nhận sai đi thôi.  

Có người khuyên Mạc Phàm.  

- Đúng vậy, tiểu tử, Tiêu thiếu không phải người cậu có thể trêu chọc.  

Trên mạng có nói đến nhiều người đắc tội Tiêu Vấn Triều, không có một ai có kết cục tốt, cũng không có một ai làm gì được Tiêu Vấn Triều.  

- Tiểu tử, trên đường chơi với chúng tôi một lát, có lẽ Tiêu thiếu chúng tôi sẽ tha cho cậu.  

Người đàn ông tóc đỏ mỉm cười nói.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Tiêu Vấn Triều một cái, cười khẽ.  

Tiêu Vấn Triều, kiếp trước là hỗn thế ma vương nổi tiếng ở thủ đô, sao hắn có thể không biết.  

Tuy không có chức vị gì, nhưng cả giới nhà giàu thủ đô cho dù có bối cảnh thế nào, không có ai dám không nể mặt anh ta.  

Khi hắn cứu Dạ Tình, Dạ Tình cũng nói với hắn những lời này, ở thủ đô nhất định phải cẩn thận Tiêu Vấn Triều, bởi vì Tiêu Vấn Triều là hội trưởng của Long Hoa Hội nhiệm kỳ tiếp.  

Kiếp trước hắn không gặp Tiêu Vấn Triều, không ngờ lại gặp được ở đây, quả thật là nhân trung long phượng, một người rất thích hợp để khống chế.  

Hắn chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Vấn Triều một cái, liền thu hồi ánh mắt, đang định ra lệnh cho A Hào.  

Một giọng nói quen thuộc truyền từ nơi xa đến.  

- Tiểu Phàm, sao cậu lại ở đây?  

Mạc Phàm nhíu mày, nhìn về phía người vừa nói.  

Chỉ thấy Sử Hàng cầm mấy cái túi trong tay, bên trong có đủ loại đồ ăn.  

Trên mặt Sử Hàng là một vùng cục xanh cục tím, quần áo cũng te tua, vô cùng chật vật.  

Mạc Phàm nhìn thấy Sử Hàng, lông mày cau lại, sắc bén xuất hiện trong mắt hắn, đi về phía Sử Hàng.  

Tay hắn khẽ động, một đạo thanh quang bắn lên người anh ta, vết thương trên người anh ta nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy.  

Mạc Phàm còn chưa nói gì, người đàn ông tóc đỏ nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.  

- Tiểu tử, vậy mà hai người quen nhau, đúng là trùng hợp, tiểu tử này đâm phải xe Tiêu thiếu chúng tôi, cậu xem làm thế nào đây?  

- Chuyện này không liên quan đến Tiểu Phàm, các anh đừng gây khó dễ cho cậu ấy.  

Sắc mặt Sử Hàng thay đổi, vội vàng nói.  

Mạc Phàm nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.  

Kiếp trước Sử Hàng từng không đến trường một thời gian, lúc quay về như con gà trống bại trận, trên mặt còn có vết tích.  

Bọn họ từng hỏi Sử Hàng xảy ra chuyện gì, Sử Hàng vẫn không chịu nói.  

Sau đó có một lần uống say, Sử Hàng nói thật với bọn họ, hình như Sử Hàng mang bạn gái đi đua xe, gặp một đám nhà giàu ở thủ đô, xe bị đâm phải thì không nói, còn đền tiền cho bọn họ.  

Sử Hàng cũng là phú nhị đại, lúc ấy anh ta không biết đối phương là ai, liền cãi với đối phương vài câu, kết quả bị đám người mang tới thủ đô, cũng bị chà đạp một phen.  

Sau đó Sử gia dùng tất cả sức lực, lúc này mới cứu được Sử Hàng ra.  

Bọn họhỏi đối phương là ai, Sử Hàng không nói gì, chỉ nói là người không thể trêu vào, bảo bọn họ đừng hỏi nhiều.  

Chuyện của Sử Hàng hắn định xử lý mấy thế lực như nhà Miyamoto, Hắc Ám Giáo Đình, Thần Điện xong, cuối cùng về thủ đô, thuận tiện giải quyết giúp Sử Hàng.  

Nhưng hình như chuyện này xảy ra lúc nghỉ đông năm nhất, xảy ra trước mấy tháng so với hắn dự đoán.  

Hơn nữa đệ tử thủ đô mà Sử Hàng đắc tội kiếp trước là Tiêu Vấn Triều.  

Chẳng trách Sử Hàng nói đối phương không thể trêu vào, quả thật Tiêu Vấn Triều là người Sử Hàng không trêu chọc được ở kiếp trước.  

- Bạn tôi bị các anh đánh sao?  

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, hỏi.  

- Tiểu Phàm, đừng kích động, cậu không thể trêu chọc bọn họ được.  

Sắc mặt Sử Hàng thay đổi, vội vàng nói.  

Anh ta biết Mạc Phàm không tầm thường, có chút quan hệ với Mạc Phàm nổi tiếng ở Giang Nam, nhưng bối cảnh của Tiêu Vấn Triều này quá sâu.  

- Chuyện này cứ giao cho tôi đi.  

Mạc Phàm vỗ vai Sử Hàng, lạnh lùng nói.  

- Chuyện này…  

- Không sai, tiểu tử cậu muốn làm gì, muốn báo thù cho tiểu tử kia sao?  

Người đàn ông tóc đỏ cười khinh thường nói.  

- A Hào, đập nát xe bọn họ trước đi.  

Mạc Phàm ra lệnh.  

Kiếp trước hắn không thể trêu vào Tiêu Vấn Triều.  

Bây giờ sao, Tiêu Vấn Triều không đáng là gì trước mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.