Thần Y Trọng Sinh

Chương 878



Mạc Phàm ngoại trừ là Mạc đại sư ra, còn là thần y danh chấn Giang Nam.  

Lý do Long Hoa Hội mời Mạc Phàm, là mời cậu ta chữa bệnh cho Dạ Tình.  

- Chuyện này…  

- Mạc tiên sinh, có thể đổi điều kiện khác không?  

Thượng Quan Vô Kỵ lấy hết can đảm hỏi.  

Huyết khế không là gì đối với Mạc Phàm.  

Ông ta không biết Mạc Phàm có thể chữa khỏi bệnh cho Dạ Tình hay không, nhỡ đâu Mạc Phàm chữa khỏi, có khả năng Thượng Quan gia bọn họ sẽ mất đi hôn ước này.  

Không có hôn ước, ông ta ép Dạ Vô Nhai quỳ xuống, Dạ Vô Nhai đối phó Thượng Quan gia thế nào có thể nghĩ được.  

- Có thể.  

Mạc Phàm gật đầu.  

- Cảm ơn Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh có điều kiện gì cứ việc nói.  

Trong lòng Thượng Quan Vô Kỵ vui vẻ nói.  

- Tôi giết Thượng Quan Vân Phi.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Kiếp trước Thượng Quan Vân Phi làm nhiều chuyện như vậy, giết Thượng Quan Vân Phi một trăm lần cũng không tính là nhiều.  

Nếu Thượng Quan gia không đồng ý giải trừ hôn ước, vậy thì giết Thượng Quan Vân Phi được rồi.  

Thượng Quan Vân Phi đã chết, huyết khế trên người Dạ Tình sẽ không thành lập, hiệu quả như nhau.  

Chẳng qua như vậy sẽ khiến cửu thế kế tiếp Thượng Quan Vân Phi có thể dây dưa với Dạ Tình, đây là lý do hắn không giết Thượng Quan Vân Phi.  

Nhưng nếu Thượng Quan Vân Phi không đồng ý, hắn chỉ có thể giết Thượng Quan Vân Phi, còn hơn để Dạ Tình đi con đường như trước lần nữa.  

Thượng Quan Vân Phi dây dưa với Dạ Tình thì dây dưa đi, dây dưa một đời hắn giết một đời, giết cửu thế sẽ không như vậy.  

Trái tim Thượng Quan Vô Kỵ đập thình thịch, giống như có cục đá đập mặt ông ta liên tục.  

- Thế nào, ông còn ý kiến gì?  

Mạc Phàm nhíu mày hỏi.  

- Không dám, nếu Mạc tiên sinh muốn giải trừ hôn ước giữa Vân Phi và Dạ Tình, chỉ cần Mạc tiên sinh chữa khỏi bệnh của Dạ Tình, Thượng Quan gia chúng tôi sẽ không có chút ý kiến, cậu xem như vậy được chưa?  

Mắt Thượng Quan Vô Kỵ khẽ đảo, bỗng nhiên trước mắt sáng lên nói.  

Ông ta không nghi ngờ Mạc Phàm sẽ giết cháu nội ông ta.  

Nếu Mạc Phàm muốn giải trừ hôn ước như vậy, vậy thì chữa khỏi bệnh cho Dạ Tình trước rồi nói sau.  

Bệnh của Dạ Tình, Dạ Vô Nhai tìm tất cả bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước đều không chữa được.  

Ông ta từng nghe Tôn Bán Y nói rồi, cho dù là thần y Biển Thước, Hoa Đà, cũng không chữa khỏi được bệnh của Dạ Tình.  

Cho dù Mạc Phàm có thể chữa trị ung thư, cũng không nhất định chữa khỏi bệnh cho Dạ Tình.  

Mạc Phàm chữa được thì tốt, ông ta không có biện pháp gì.  

Trái lại còn có đường sống quay về.  

Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Thượng Quan Vô Kỵ một cái.  

Không thể không nói, Thượng Quan Vô Kỵ này vô cùng gian trá.  

Chỉ là đáng tiếc, Thượng Quan Vô Kỵ xem thường y thuật của hắn rồi.  

Quả thật bệnh trên người Dạ Tình rất phiền phức, nhưng chưa đến mức hắn không có biện pháp chữa được.  

Y tiên bất tử hắn từng chữa vô số bệnh còn phiền phức hơn bệnh của Dạ Tình ở Tu Chân giới, sao bệnh này có thể làm khó được hắn?  

Trừ chuyện đó ra, Thượng Quan Vô Kỵ chọn sai đối thủ rồi.  

- Thượng Quan Vô Kỵ, ông cảm thấy ông có tư cách cò kè mặc cả với tôi sao?  

Mạc Phàm lạnh lùng, vô cùng khí phách hỏi.Dạ Vô Nhai đều phải quỳ xuống với hắn, Thượng Quan Vô Kỵ lại bàn điều kiện với hắn, Thượng Quan Vô Kỵ đánh giá mình quá cao rồi.  

Giọng điệu khí phách khiến sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ vô cùng khó coi.  

- Không có.  

Cả Long Hoa Hội đều thua bởi Mạc Phàm, quả thật ông ta không có tư cách bàn điều kiện với Mạc Phàm.  

- Quả thật ông không có, nhưng tôi cho ông cơ hội này, nếu tôi chữa được bệnh cho Dạ Tình, Thượng Quan gia ông phải đồng ý giải trừ hôn ước với Dạ Tình.  

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang nói.  

Không thể khinh thường hắn, càng không thể khinh thường y thuật của hắn.  

Nếu Thượng Quan Vô Kỵ cảm thấy hắn không chữa khỏi bệnh cho Dạ Tình, vậy để Thượng Quan Vô Kỵ mở to mắt chó nhìn xem, hắn chữa khỏi cho Dạ Tình thế nào.  

Thượng Quan Vân Phi nghe thấy lời Mạc Phàm nói, bỗng nhiên đứng dậy.  

Tuy anh ta là nhị thái tử của Long Hoa Hội, nhưng khoan dung hơn bạn cùng trang lứa nhiều.  

Dù sao tuổi anh ta hơn Mạc Phàm một chút, nhưng cảnh giới kém Thượng Quan Vô Kỵ xa.  

Từ lúc Mạc Phàm xuất hiện, anh ta đã kìm nén đầy bụng lửa giận, cuối cùng lúc này không nhịn được nữa.  

- Mạc Phàm, cậu chắc chắn không, nếu không chữa khỏi thì sao?  

Thượng Quan Vân Phi mới mở miệng, Thượng Quan Vô Kỵ nhíu chặt mày.  

- Vân Phi câm miệng, không thể vô lễ với Mạc tiên sinh.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười nhạt.  

- Nếu tôi không chữa khỏi, tôi sẽ không giết anh, cũng không để ý đến chuyện của anh nữa.  

- Được, tôi đánh cược với cậu, nếu cậu có thể chữa khỏi cho Dạ Tình, tôi sẽ giải trừ hôn ước với cô ấy, nếu cậu thua, hi vọng cậu không đổi ý.  

Thượng Quan Vân Phi tức giận nói.  

Lần này Thượng Quan Vô Kỵ không ngăn cản.  

Lúc này Dạ Vô Nhai đã đến chỗ Long Vương U Châu ở Tỏa Long Tỉnh, chỉ cần không lập tức giết cháu nội ông ta, bọn họ còn cơ hội xoay người.  

Đợi Long Vương U Châu được thả ra, ai sống ai chết còn chưa biết, chuyện hôn ước cho dù giải trừ cũng không sao, bàn bạc kỹ hơn là được.  

Hơn nữa chưa chắc Mạc Phàm sẽ chữa khỏi cho Dạ Tình.  

Cháu nội ông ta ép Mạc Phàm đến đường này, rất hợp với ý của ông ta.  

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe thanh quang, nhìn thoáng qua thệ ấn chỗ mi tâm Thượng Quan Vân Phi, sau đó hắn dời mắt nhìn Dạ Tình.  

- Dạ tiểu thư, cô giơ tay ra đây.  

Dạ Tình nhíu mày, do dự một lát vẫn đưa tay cho Mạc Phàm.  

Hắn không bắt mạch, ngón tay khẽ cứa qua tay Dạ Tình một cái, một vết thương rất nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Dạ Tình, huyết châu như quả cầu thủy tinh bay từ trong lòng bàn tay cô ra.  

Tay còn lại của Mạc Phàm khẽ búng, một đạo linh khí như thanh kiếm lập tức bay về phía Thượng Quan Vân Phi, tốc độ rất nhanh.  

“Xoẹt!” Không đợi Thượng Quan Vân Phi phản ứng kịp, linh khí cứa ra một vết thương trên cánh tay bị vặn như dây thừng của Thượng Quan Vân Phi, một giọt máu đi từ trong ra bay tới mi tâm Thượng Quan Vân Phi.  

- Cậu làm gì thế?  

Thượng Quan Vân Phi nhíu mày hỏi.  

Anh ta thân là vị hôn phu của Dạ Tình, bình thường đến Dạ gia tương đối nhiều, thấy không ít bác sĩ chữa bệnh cho Dạ Tình, nhưng không một ai chữa bệnh như Mạc Phàm.  

Mạc Phàm không để ý đến Thượng Quan Vân Phi, hai tay vươn về phía hai giọt máu.  

Mười ngón tay nhanh chóng vũ động, vô cùng linh hoạt như linh xà, pháp ấn giống hệt nhau bắn vào trong hai giọt máu.  

Pháp ấn biến mất vào trong huyết châu, trong huyết châu nhanh chóng chia làm một sợi tơ đỏ.  

Sợi tơ đỏ nhanh chóng kéo dài, biến mất vào trong trái tim Dạ Tình và Thượng Quan Vân Phi, một sợi khác thì quấn lấy đối phương.  

Chỉ trong phút chốc, dây tơ hồng của Dạ Tình buộc lên tay Thượng Quan Vân Phi, dây tơ hồng của Thượng Quan Vân Phi buộc vào tay Dạ Tình.  

Thấy một màn này, Thượng Quan Vô Kỵ nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu ý Mạc Phàm.  

Hai sợi tơ hồng này là huyết khế trên người Dạ Tình và Thượng Quan Vân Phi, Mạc Phàm muốn giải trừ huyết khế của bọn họ trước.  

- Mạc tiên sinh, không phải cậu nói chữa khỏi bệnh cho Dạ Tình, mới giải trừ hôn ước của bọn họ sao?  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Thượng Quan Vô Kỵ một cái, cười nhạt.  

- Ông không phải là bác sĩ, sao biết tôi không chữa được bệnh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.