Thần Y Trọng Sinh

Chương 880



Mạc Phàm vừa nói xong, mắt Dạ Tình Tiểu Lan mở to, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.  

- Chữa trị như vậy sao?  

Không ít người xung quanh cũng sửng sốt, cả thủ đô đều biết bệnh của Dạ Tình rất hiếm gặp.  

Mời không biết bao nhiêu thần y, vu y nổi tiếng trong và ngoài nước, đều không có biện pháp gì.  

Mạc Phàm chỉ diệt trừ huyết khễ trên người hai người, bệnh cứ chữa trị như vậy sao?  

Sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ và Thượng Quan Vân Phi khó coi, gần như có thể vặn ra nước.  

- Mạc Phàm, nếu đã đánh cược, cậu nói khỏi là khỏi, có phải quá qua loa hay không?  

Thượng Quan Vân Phi nhíu mày nói.  

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.  

- Tôi nói khỏi, thì khỏi rồi.  

Giọng điệu vô cùng bá đạo, hô hấp của Thượng Quan Vô Kỵ và Thượng Quan Vân Phi bị kiềm hãm, thở cũng không dám thở mạnh.  

- Cậu!  

Nếu là những người khác nói vậy, chắc chắn bọn họ không đồng ý.  

Nhưng cho dù Mạc Phàm không biết y thuật, cũng có tư cách nói những lời này, ai bảo cậu ta là Mạc đại sư danh chấn Hoa Hạ.  

- Nhưng các ông muốn biết tôi có chữa khỏi hay không, tôi sẽ cho các người chết tâm phục khẩu phục.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Ai chết còn chưa biết đâu?  

Thượng Quan Vân Phi nhướn mày nói.  

- Mạc tiên sinh, anh thật sự chữa khỏi bệnh cho tiểu thư chúng tôi sao, thử thế nào?  

Tiểu Lan tò mò hỏi.  

- Chuyện này rất đơn giản, cô đi lấy vải và cua hoàng đế tới đây.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, dịu dàng nói với Tiểu Lan.  

- Đại tiểu thư không ăn được hai thứ này.  

Tiểu Lan lộ vẻ khó xử nói.  

- Trước đây không ăn được, bây giờ có thể, cô đi lấy đến đây.  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

Vải sinh trưởng ở vùng nhiệt đới, là đồ thuộc tính nóng.  

Cua hoàng đế ở trong biển, là thực vật cực lạnh.  

Dạ Tình là Âm Dương Chi Thể, còn vì huyết khế hôn ước ảnh hưởng, hơi ăn đồ nóng đồ lạnh gì đó, sẽ dẫn tới âm dương không đều, cả người đều vô cùng đau đớn.  

Cho nên kiếp trước Dạ Tình chỉ có thể ăn một số đồ tính ôn, rất nhiều thứ đều không ăn được.  

Không ăn được mấy thứ này, cuộc sống của Dạ Tình ít đi rất nhiều lạc thú.  

Bây giờ sao, huyết khế đã bị hắn phá giải, thứ cản âm dương động trong cơ thể cũng biến mất, ăn một số đồ nóng và đồ lạnh, trái lại sẽ giúp cô điều giải âm dương trong cơ thể.  

- Tiểu Lan, cô đi lấy là được, tôi cũng muốn thử một lần.  

Dạ Tình do dự một lát nói.  

- Nhưng mà đại tiểu thư?  

Tiểu Lan không tình nguyện lắm nói.  

Trước kia Dạ Tình không cẩn thận ăn mấy thứ này một lần, ăn vào đều vô cùng khó chịu, có mấy lần còn được đưa tới bệnh viện cấp cứu.  

Không phải cô không tin y thuật của Mạc Phàm, cô chỉ quá lo lắng đến an toàn của Dạ Tình mà thôi.  

Mấy năm nay có rất nhiều người nói đã chữa khỏi cho Dạ Tình, nhưng cuối cùng đều không thể chữa khỏi thật.  

Nhỡ đâu Mạc Phàm không thể chữa khỏi, cuối cùng người đau đớn là Dạ Tình.  

- Không có nhưng mà, nghe lời tôi đi.  

Dạ Tình lặp lại lần nữa.  

- Dạ.  

Tiểu Lan bĩu môi, vẫn rời đi.  

Chỉ trong phút chốc, cô liền bưng một cái khay tới, bên trong có vải Lĩnh Nam và cua hoàng đế.  

- Tiểu thư, cô ăn ít một chút.  

Tiểu Lan để vải và cua hoàng đế trước mặt Dạ Tình, nhắc nhở.  

Dạ Tình làm như không nghe thấy, cầm lấy càng cua hoàng đế, nhìn thoáng qua Mạc Phàm như xác nhận.  

- Ăn đi, yên tâm, nhất định không có vấn đề, nếu có vấn đề sẽ là ăn quá nhiều.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, đùa giỡn nói.  

Dạ Tình cũng không tức giận, khẽ nhếch miệng lên cười, chấm thịt cua hoàng đế vào nước chấm, nhai nuốt kỹ.  

Một lát sau, thịt càng cua đã chui vào trong bụng Dạ Tình, mắt mọi người đều nhìn về phía cô.  

- Tiểu thư, có cảm giác không thoải mái hay không?  

Tiểu Lan ân cần hỏi han.  

Đúng lúc này, bỗng nhiên mặt Dạ Tình trắng xanh, một tay cô vỗ ngực, một tay chỉ về phía đĩa trong tay Tiểu Lan.- Cái này, cái này…  

Mấy chữ lặp lại vài lần, vẫn không nói nên lời.  

Sắc mặt Tiểu Lan khó coi, vội vàng đi lên đỡ Dạ Tình.  

- Tiểu thư, cô không sao chứ, nhanh đi gọi bác sĩ.  

Dạ Tình thấy Tiểu Lan gọi bác sĩ, vẻ mặt càng thêm sốt ruột.  

Cô càng sốt ruột càng không nói nên lời, vẻ mặt càng khó coi.  

Trong Tử Nguyệt Trai lập tức lộ vẻ bối rối.  

Thượng Quan Vô Kỵ và Thượng Quan Vân Phi nhìn nhau cười, vẻ đắc ý xuất hiện trên mặt bọn họ lần nữa.  

Không phải Mạc Phàm nói đã chữa khỏi cho Dạ Tình sao, sao mới ăn chút cua hoàng đế đã xảy ra chuyện.  

Như vậy không chỉ bọn họ đánh cược thắng.  

Nếu Dạ Vô Nhai biết chuyện này, không liều mạng với Mạc Phàm mới lạ.  

Một khi Dạ Vô Nhai nổi giận, Long Vương U Châu sẽ được thả ra, Dạ Vô Nhai cũng sẽ lấy vũ khí tiên tiến đối phó Mạc Phàm.  

- Mạc tiên sinh, đây là cậu nói chữa xong rồi sao, xem ra chúng tôi thắng rồi.  

Thượng Quan Vân Phi hơi nhếch miệng, cười mỉa nói.  

- Vậy sao?  

Mạc Phàm cười nhạt, một tay vươn ra, một chai nước khoáng trên bàn cách đó không xa bay vào trong tay hắn.  

Hắn mở chai nước khoáng ra, đưa cho Dạ Tình.  

Dạ Tình cầm lấy chai nước này, cũng chẳng quan tâm hình tượng, uống ừng ực ừng ực.  

Uống mấy ngụm nước xong, cô vỗ nhẹ ngực.  

- Tiểu Lan, đừng kích động, tôi không sao, chỉ bị nghẹn thịt cua thôi, tôi chỉ muốn bảo cô đưa tôi cốc nước.  

Dạ Tình mỉm cười, vội vàng nói.  

- Cái gì?  

Tươi cười trên mặt Thượng Quan Vân Phi và Thượng Quan Vô Kỵ lập tức cứng đờ, ước gì có thể tìm cái lỗ chui xuống.  

Vẻ mặt Tiểu Lan sửng sốt, nhìn Dạ Tình với vẻ khó mà tin.  

- Đại tiểu thư, cô thật sự không sao, chỉ bị nghẹn thôi à?  

- Cô xem tôi giống người có chuyện gì sao?  

Dạ Tình cười nói.  

Tuy cô cũng có chút không dám tin tưởng, nhưng cô ăn thịt cua tính hàn không chỉ không sao, trái lại sức lực trên người còn nhiều hơn chút.  

Tiểu Lan đánh giá Dạ Tình cẩn thận, lông mày lập tức nhíu lại.  

Mỗi lần lúc Dạ Tình phát bệnh, sắc mặt đều vô cùng trắng xanh, hô hấp cũng khó khăn, nói chuyện đều đã không nói được, lần này không chỉ sắc mặt hồng nhuận, hơn nữa uống ngụm nước thì không sao, quả thật không giống như phát bệnh.  

- Đại tiểu thư, cô cũng thử quả vải xem?  

Tiểu Lan thè lưỡi, nghịch ngợm nói.  

Có lần thử vừa rồi, lần này Dạ Tình lớn gan hơn nhiều, cầm lấy vải bắt đầu ăn.  

Trước kia vì thể chất cô có vấn đề, không được nếm thử trái vải, đây là lần đầu tiên cô lớn mật ăn nó, một quả lại một quả, không thể dừng được, chỉ trong phút chốc toàn bộ vải đều nằm trong bụng Dạ Tình, bộ dạng cô còn giống như ăn chưa đã.  

Tiểu Lan thấy Dạ Tình ăn nhiều vải như vậy, mà không xảy ra chuyện gì.  

- Mạc tiên sinh, đại tiểu thư nhà chúng tôi khỏi thật rồi sao?  

Trong mắt Tiểu Lan đầy nước mắt, không thể tin hỏi.  

Bình thường Dạ Tình rất tốt với mọi người, một người tốt như vậy lại mắc phải căn bệnh kỳ lạ từ nhỏ, cô nhìn ở trong mắt cũng đau ở trong lòng.  

Lần này Dạ Tình chữa khỏi bệnh, bỗng nhiên cô có cảm giác như mình đang nằm mơ.  

- Khỏi thật rồi.  

Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Lan, cười khẽ nói.  

Nói xong hắn dời mắt nhìn về phía Thượng Quan Vô Kỵ.  

- Lần này hai người còn gì muốn nói không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.