Thần Y Trọng Sinh

Chương 901



Long Vương U Châu hơi sửng sốt, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.  

Chuyện nghịch lân Long Tộc lột xác trăm năm một lần, vậy mà Mạc Phàm cũng biết.  

- Có, có, ta đưa.  

Vẻ mặt Long Vương U Châu đau lòng, lấy 9 nghịch lân như 9 răng nhọn ra.  

Nghịch lân này mỏng như cánh ve, giống như do thủy tinh tạo ra.  

Mạc Phàm nhìn thoáng qua nghịch lân, lúc rồng vừa sinh ra chỉ có một nghịch lân, theo tuổi tác lớn dần, nghịch lân cũng càng ngày càng nhiều.  

9 nghịch lân này đều là từ khi mới sinh, tốt hơn nghịch lân bình thường nhiều.  

Hắn vung tay lên, thu lại 9 nghịch lân kia.  

- Cho ngươi thứ này, bây giờ ngươi có thể đi.  

Mạc Phàm lấy mấy bình ngọc ra, ném cho Long Vương U Châu.  

Long Vương U Châu nhíu mày, một tay vươn ra, mấy bình ngọc lơ lửng trong không trung trước người nó.  

Nó mở một bình ngọc, mùi thơm bên trong tỏa ra.  

Trong chớp mắt, không chỉ Long Vương U Châu có thể ngửi được, những người xung quanh cũng có thể ngửi được.  

- Thơm quá, đây là thứ gì vậy?  

Có người không tự chủ được hít vào một hơi, trước mắt sáng lên hỏi.  

- Đó là Long Tiên Đan?  

Tôn Bán Y nhướn mày, vô cùng khiếp sợ nói.  

Long Tiên Đan là đan dược trong truyền thuyết, luyện chế như thế nào và do cái gì luyện chế thì không ai biết.  

Nhưng ông ta đạt được một bản điển tịch, trong đó có viết đan dược này rất thơm, có thể bay xa ngàn dặm.  

Loại đan dược này ngay cả rồng đều thèm nhỏ dãi, dù cách xa ngàn dặm cũng đến cướp loại đan dược này.  

Nhưng thứ này là đan dược trong truyền thuyết, sao Mạc Phàm có thể có?  

Mùi đan dược Mạc Phàm đưa cho Long Vương U Châu, rất giống với ghi chép trong điển tịch.  

Nhìn thấy những đan dược này, trên khuôn mặt tràn đầy đau buồn của Long Vương U Châu hiện lên vẻ vui mừng như điên.  

Nó sống mấy ngàn năm, sao có thể không biết thứ này?  

Năm đó một Long Tộc cướp được một viên đan dược từ tay tu sĩ nào đó, khoe khoang vài chục năm.  

Chỉ cần phục dùng một viên đan dược này sẽ tăng 50 năm tu vi, hơn nữa khắp người sẽ có mùi thơm.  

Nếu đã cho nó những Long Tiên Đan này, nó hoàn toàn không cần trải qua giai đoạn suy yếu khi thi triển Long Thần Cửu Biến, thực lực còn tăng lên một bước.  

Hơn nữa nhiều Long Tiên Đan như vậy, nó có thể khoe khoang cả đời.  

- Mạc Phàm, ngươi thật sự cho ta những thứ này sao?  

Long Vương U Châu giống như một người mấy ngày không ăn cơm nhìn thấy bàn ăn thịnh soạn, kích động nói.  

- Nếu ngươi không có hứng thú, ta có thể lấy lại.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Long Vương U Châu một cái, tức giận nói.  

Những đan dược này là hắn luyện chế từ trước, vốn chuẩn bị cho tiểu hồ ly.  

Hắn lấy nghịch lân của Long Vương U Châu, còn định dẫn Long Vương U Châu tới Nhật quốc, nên không thể mang con rồng suy yếu đi.  

Hơn nữa tính tình con rồng này hung hãn một chút, nhưng không phải không có lập trường, còn biết mình thuộc về Hoa Hạ, tất nhiên hắn sẽ không keo kiệt.  

- Ta muốn, ta muốn, có người tặng lễ đâu có đạo lý không nhận.  

Long Vương U Châu cười nịnh nọt nói, không còn dáng vẻ Long Tộc không ai bì nổi như trước.  

- Vậy bảy ngày sau gặp ở biển Đông, đến lúc đó bổn vương sẽ khiến ngươi hài lòng.  

Long Vương U Châu vỗ ngực, thề son sắt nói.  

Tuy nó là Long Tộc, nhưng chỉ số thông minh không kém nhân loại chút nào, sao không hiểu ý Mạc Phàm cho nó Long Tiên Đan?  

Tất nhiên nó sẽ không keo kiệt, Mạc Phàm vốn cứu nó một mạng, đạo lý báo đáp nó có biết.  

- Ừm, đi đi.  

Mạc Phàm gật đầu nói.  

Long Vương U Châu vẽ lên không trung, một cánh cửa xuất hiện trước người nó.  

Cửa mở ra, nó vừa tiến một chân vào thì dừng lại, đôi mắt sáng như sao trời nhìn về phía đám người Long Hoa Hội.  

- Đúng rồi, hủy Tỏa Long Tỉnh thả bổn vương là đám người Nhật quốc kia, nhưng ít nhiều gì cũng có phần bọn họ.  

Long Vương U Châu vừa nói xong, không ít người nhíu mày nhìn về phía đám Dạ Vô Nhai.  

Lúc trước bọn họ có hoài nghi Long Hoa Hội thả Long Vương U Châu ra, không ngờ là thật.  

Long Hoa Hội dùng chút âm mưu cũng không sao, nhưng Long Hoa Hội lại bắt tay với người Nhật quốc, thiếu chút nữa khiến Long Vương U Châu bị bọn họ mang đi, chuyện này không thể nào nói nổi.  

Đám Dạ Vô Nhai nhíu mày, sắc mặt khó coi, gần như có thể vặn ra nước.  

Chuyện này vốn có thể kết thúc thần không biết quỷ không hay, lần này thì hay rồi, không chỉ không diệt được Mạc Phàm, ngay cả bọn họ cũng bị bại lộ.  

Lần này chắc chắn uy vọng của Long Hoa Hội bọn họ ở thủ đô sẽ giảm đi.  

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng nhìn đám Dạ Vô Nhai một cái, thản nhiên nói:  

- Ta biết.  

Cho dù Long Vương U Châu không nói chuyện này, hắn cũng đã biết.  

- Được rồi, bổn vương đi trước một bước.  

Long Vương U Châu tiến hoàn toàn vào trong cánh cửa, biến mất không thấy với cánh cửa kia.  

Long Vương rời đi, ánh mắt Mạc Phàm nhìn về phía đám người Long Hoa Hội.  

- Các ông lại thua, còn gì muốn nói không?  

Dạ Vô Nhai nhíu chặt mày, không đợi ông ta mở miệng, Tôn Bán Y xen miệng vào.  

- Cậu thắng, cậu muốn làm thế nào thì làm thế đó, chúng tôi không thẹn với lương tâm là được.  

Chuyện liên quan đến mặt mũi của Long Hoa Hội, tất nhiên ông ta sẽ không dễ dàng thừa nhận.  

Mạc Phàm lắc đầu, cười lạnh lùng.  

Long Vương U Châu đã mở miệng, Tôn Bán Y còn dám thề thốt phủ nhận, đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi.  

- Thứ này hẳn là các ông đặt lên người tiểu đội Thanh Long đúng không?  

Mạc Phàm vươn một tay ra, sáu lạc ấn bay từ trong tay hắn ra.  

Sau đó hắn điểm về phía không trung.  

Trong hư không lập tức xuất hiện Long Vương U Châu đang bay, cũng có một lạc ấn sáng lên trên người Long Vương U Châu.  

- Như vậy các ông còn chơi xấu nữa không?  

Mạc Phàm hỏi.  

- Dạ Vô Nhai, ông giúp Nhật quốc thả Long Vương U Châu ra, có phải ông nên cho chúng tôi một lời giải thích hay không?  

Trong đám người vây xem, một lão giả trầm giọng nói.  

Lão giả này mới mở miệng, những người khác vội nói theo.  

- Nói đi, xem các ông còn tìm được cớ gì.  

Sắc mặt thành viên của Long Hoa Hội rất khó coi, nhưng không ai nói gì.  

Bọn họ đã khiến nhiều người tức giận như thế, lại giải thích cũng không có tác dụng.  

ể ố ế ế ố ế ề ế- Quả thật chúng tôi để đám người Nhật quốc kia thả Long Vương U Châu ra, nhưng đám người này đến vì Long Vương U Châu, chúng tôi không biết, chúng tôi lại thua cậu, cậu muốn xử trí chúng tôi thế nào, cứ việc ra tay là được, Dạ Vô Nhai tôi đều tiếp nhận.  

Dạ Vô Nhai ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.  

- Hai ngày sau tôi sẽ rời khỏi thủ đô, tôi nói rồi tôi sẽ cho các ông cơ hội, cho nên tôi không giết các ông, hai ngày sau các ông còn có thể thử một lần, nhưng lần này các ông mạo phạm tôi, không thể không trả giá thật nhiều, các ông đã thả Long Vương U Châu ra, vậy các ông vào đó đi.  

Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, Âm Dương Càn Khôn Tỏa cướp được từ tay Abe Seimei xuất hiện trong tay hắn.  

Tay hắn rung lên, Âm Dương Càn Khôn Tỏa lay động trên tay hắn hóa thành mấy chục cái, ngoại trừ Dạ Vô Nhai ra liền vờn quanh thành viên của Long Hoa Hội.  

- Thu!  

Không đợi đám Tôn Bán Y phản ứng kịp, ngân quang chớp lóe trên người đám người kia, rồi phong ấn trong tỏa liên.  

Mạc Phàm ném về phía thủ đô, tỏa liên như sao chổi bay về phía Tỏa Long Tỉnh, ánh mắt Mạc Phàm lại nhìn về phía Dạ Vô Nhai.  

- Hai ngày sau, tôi đợi ông.  

Nói xong Mạc Phàm dẫn đám Long Nhược Tuyết rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.