Thần Y Trọng Sinh

Chương 913



Rất lâu sau, trong Hồng Liên Nghiệp Hỏa hừng hực, lông mày Hỗn Độn mới giãn ra.  

- Mạc Phàm, cậu có thể đi rồi, sau này cậu không còn quan hệ gì với Long Tổ, nhưng nếu cậu làm chuyện gì nguy hại đến Hoa Hạ, tôi sẽ đích thân diệt cậu, hi vọng cậu đừng cho tôi cơ hội này.  

Hỗn Độn trầm giọng nói, trong giọng nói đều là sát ý.  

Mạc Phàm bị bọn họ đuổi đi, đã là nước đổ khó hốt.  

Nếu thành kẻ địch, vậy thì không thể giữ lại.  

Người có Hồng Liên Nghiệp Hỏa thần thông thiên phú này, có thể diệt thì diệt tốt hơn.  

- Cho dù tôi không làm gì, ông cũng có thể kiếm chuyện để tới, chỉ cần ông không sợ bị tôi giữ lại là được.  

Mạc Phàm khinh thường nói.  

Sao hắn không cảm nhận được sát ý trên người Hỗn Độn, muốn ra tay thì ra tay, cần tìm nhiều lý do như vậy làm gì?  

- Được lắm, Mạc Phàm cậu đợi đó, bản thể của tôi sẽ hàng lâm nhanh thôi.  

Hỗn Độn nhíu mày, trầm giọng nói.  

- Nếu tới, tốt nhất là ông nên chuẩn bị tâm lý bị giết.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Cậu!  

Hỗn Độn nhíu mày, trong mắt chớp lóe ánh sáng lạnh, giống như con rồng bị động vào vảy ngược, sát khí tỏa ra.  

Từ khi Hỗn Độn bắt đầu hiểu chuyện, chưa từng bị người ta nhục nhã như thế.  

Nếu chỉ là một vật dẫn, lại dính Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Mạc Phàm, không thể ở lâu được, ở lâu có khả năng làm bản thể bị thương, ông ta nhất định sẽ giết Mạc Phàm.  

Trưởng lão Bạch Hổ thấy Hỗn Độn giận dữ, chớp mắt, trước mắt sáng lên.  

- Hỗn Độn, Mạc Phàm đã không còn là Thanh Long, vậy vị trí Thanh Long?  

Nếu không thể ra tay với Mạc Phàm, vậy thì dùng phương thức khác thu thập Mạc Phàm.  

- Để Hiên Viên Long thay thế trước đi.  

Hỗn Độn do dự một lát nói.  

Hỗn Độn vừa nói như vậy, sắc mặt Giang Thành sửng sốt.  

- Đợi một chút, Hiên Viên Long đã không còn là người của Thanh Long, bất luận là thực lực hay uy vọng đều không phải lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thanh Long, tôi cảm thấy Long Nhược Tuyết thích hợp với vị trí này hơn.  

Giang Thành tán đi nội khí, vội vàng nói.  

Hiên Viên Long bị Mạc Phàm đuổi đi, đám Long Nhược Tuyết đều có quan hệ không tệ với Mạc Phàm.  

Nếu để Hiên Viên Long về Thanh Long, có khả năng đám Long Nhược Tuyết sẽ gặp phiền phức, đây rõ ràng là trả thù Mạc Phàm.  

- Giang Thành, ông có ý gì, chẳng lẽ người Hiên Viên gia chúng tôi không xứng với vị trí Thanh Long?  

Trưởng lão Bạch Hổ vốn vui vẻ, sau đó tức giận nói.  

Nếu Hiên Viên Long thành Thanh Long, thế lực Long Tổ gần như do Hiên Viên gia nắm một nửa.  

- Xứng hay không, tự ông rõ nhất.  

Giang Thành lạnh lùng nói.  

Hiên Viên gia mơ ước vị trí Thanh Long không phải ngày một ngày hai, không ngờ bọn họ lại nhân cơ hội cháy nhà mà đi hôi của lúc này.  

- Đủ rồi, cứ quyết định như vậy, chúng tôi đi trước một bước, Mạc Phàm, chúng ta còn gặp lại.  

Hỗn Độn lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, nói.  

Sắc mặt Giang Thành khó coi, nhưng không có biện pháp.  

Hỗn Độn đã lên tiếng, ông ta không thể thay đổi được.  

Thân thể đám Hỗn Độn nhoáng lên một cái, lập tức nhạt hơn.  

Không đợi bọn họ biến mất, Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn đám Hỗn Độn một cái.  

- Đi, lúc này đã muốn đi, các người đợi một lát.  

- Hửm?  

Đám Hỗn Độn nhíu mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ khóhiểu.  

- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?  

- Nếu đến đây, vậy đừng gấp rời đi.  

Tay Mạc Phàm tạo bốn pháp ấn, bốn pháp ấn bay về phía đám Hỗn Độn.  

Bốn người như bị sét đánh, thân thể run lên, thân thể biến mất lập tức dừng lại.  

- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?  

Bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa này đốt, tuy sẽ không trí mạng, nhưng sẽ làm bản thể của bọn họ bị thương.  

- Các người không giam được tôi lại, đã muốn đi sao?  

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, lạnh lùng nói.  

Những người này muốn tới thì tới, không có biện pháp thì đi, nghĩ đơn giản quá nhỉ, bọn họ nghĩ hắn là quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp sao?  

- Mạc Phàm, cậu để bọn họ đi đi.  

Sắc mặt Giang Thành thay đổi, nói.  

Mạc Phàm đã chọc giận Hỗn Độn, nếu tiếp tục nhục nhã những người này, chắc là không lâu sau Mạc Phàm sẽ bị Long Tổ trả thù.  

Bản thể của Hỗn Độn là cao thủ Thần Cảnh, cộng thêm bốn bọn họ, vậy thì tương đương với hai Thần Cảnh.  

- Ha ha, Mạc Phàm cậu còn muốn giữ chúng tôi sao, tôi khuyên cậu lập tức thả chúng tôi, nếu không cậu sẽ hối hận cả đời.  

Trưởng lão Bạch Hổ lạnh lùng nói.  

- Thả các ông? Chút thần hồn ấy của các ông không bị thiêu hủy, thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi, đốt!  

Mạc Phàm khẽ quát, ngọn lửa màu máu trong mắt lập tức điên cuồng.  

Hồng Liên Nghiệp Hỏa trên người đám Hỗn Độn cháy mạnh hơn.  

- Mạc Phàm, cậu muốn chết à, cậu đã muốn hủy đạo phân thần của chúng tôi, vậy lão phu cũng phải xẻo một miếng thịt trên người cậu.  

Trưởng lão Bạch Hổ trầm giọng nói.  

Nếu đạo phân thần này không thể quay về, vậy nhân cơ hội thu thập Mạc Phàm thì hơn.  

Ông ta vươn một tay ra, một phong kiếm xuất hiện trong tay ông ta.  

Nhưng không đợi ông ta qua đó, liền bị Hỗn Độn ngăn cản.  

- Dừng tay, nếu cậu ta muốn giữ lại phân thần của chúng ta, vậy để cậu ta giữ đi, trái lại tôi muốn xem cậu ta có thể làm gì chúng ta.  

Hỗn Độn lạnh lùng nói.  

Trưởng lão Bạch Hổ nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra, lùi sang một bên, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.  

Trong tứ đại trưởng lão, ông ta quen Hỗn Độn lâu nhất, vừa rồi Mạc Phàm đã chọc giận Hỗn Độn.  

Bây giờ sao, Mạc Phàm lại càng chọc giận Hỗn Độn.  

Chọc giận Hỗn Độn, chưa từng có kết cục tốt.  

- Tiểu tử, cậu ngoại trừ đốt một chút phân thần của chúng tôi ra, còn có thể làm gì, cậu còn trẻ tuổi đã ưu tú, hôm nay bản trưởng lão cho cậu đốt, cho dù cậu để bản trưởng lão đi bản trưởng lão cũng không đi.  

Trưởng lão Chu Tước cười mỉa nói.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.  

- Nếu tôi muốn cho các ông đi, các ông ở cũng không được, nhưng tôi không chỉ muốn các ông ở lại, cũng lấy thứ này đi!Mạc Phàm vươn một tay ra, Hỗn Độn Nguyên Mộc chia làm bốn bay vào trong tay hắn.  

Đám Hỗn Độn ra tay đối phó hắn, dù thế nào cũng phải để lại chút lợi tức.  

Nếu đã đưa Hỗn Độn Nguyên Mộc tới cửa, vậy hắn nhận.  

Đám Hỗn Độn thấy Mạc Phàm lấy Hỗn Độn Nguyên Mộc, sắc mặt lập tức thay đổi.  

Mạc Phàm đốt một chút phân thần của bọn họ không tính là gì, tìm thời gian lấy lại là được.  

Hỗn Độn Nguyên Mộc là chí bảo, tìm cả Hoa Hạ cũng không có mấy cái.  

- Mạc Phàm, cậu thật to gan, vậy mà mơ ước Hỗn Độn Lệnh của Long Tổ chúng tôi.  

- To gan?  

Mạc Phàm cười nhạt.  

- Đúng rồi, Hiên Viên Long đã là tân Long Vương rồi, nếu anh ta còn dám khiến đám Long Nhược Tuyết chịu chút thương tổn, tôi sẽ diệt Hiên Viên gia ông, những người khác động vào sáu bọn họ, tôi sẽ diệt cả nhà kẻ đó.  

Mạc Phàm nói tiếp.  

Khi nói chuyện, một ấn ký lôi điện lóe lên chỗ mi tâm hắn, khí tức hủy diệt đè về phía trưởng lão Bạch Hổ.  

Vẻ mặt trưởng lão Bạch Hổ ngẩn ra, dưới ánh mắt của Mạc Phàm, vậy mà cơ thể không tự chủ được run rẩy,giống như con chuột thấy lão hổ.  

Hỗn Độn ở bên cạnh nheo mắt lại, lửa giận dấy lên trong mắt ông ta.  

Mạc Phàm đốt thần thức của bọn họ thì thôi, lấy Hỗn Độn Nguyên Mộc cũng vậy, vậy mà dám uy hiếp cảnh cáo bọn họ.  

- Mạc Phàm, cậu giỏi lắm, chúng ta đợi coi.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, khóe miệng nhếch lên tươi cười như có như không.  

- Như vậy đã giỏi rồi sao, tôi cảm thấy còn chưa đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.