Thần Y Trọng Sinh

Chương 933



Quỷ Vương ngàn tay thân cao trăm mét, ngàn tay đánh xuống, cho dù là tòa nhà mấy trăm tầng, cũng sẽ bị Quỷ Vương Bắc Lăng hủy diệt, càng không nói đến người.  

- Nguy hiểm!  

Cô gái nắm chặt đôi tay nói.  

Người đàn ông kia thì cười đắc ý, không phải tiểu tử này rất kiêu ngạo sao, ép Quỷ Vương Bắc Lăng sử dụng quỷ tỉ, lần này xem Mạc Phàm làm sao giờ.  

Áo Mạc Phàm bay phần phật, tóc rối loạn, ngẩng đầu nhìn hơn một ngàn tay từ trên trời giáng xuống, trên mặt không có một chút biểu cảm như trước.  

- Ông chuẩn bị xong rồi à?  

Quỷ Vương Bắc Lăng hơi sửng sốt, ngàn tay cũng dừng lại, bỗng nhiên kình phong như sóng biển căng lên.  

- Thế nào, tiểu tử, muốn đầu hàng à, ngại quá, cậu đã chọc giận bổn vương, không thể đầu hàng, trừ phi là tự sát, nếu không chỉ có thể chết.  

Quỷ Vương Bắc Lăng cười đắc ý nói.  

Sở dĩ quỷ tỉ vẫn luôn ở trong tay ông ta, là vì có ít người sống biết đến.  

Chính Nhất Giáo biết quỷ tỉ ở trong tay ông ta, nhưng trước giờ không dám để lộ, sợ bị những người khác cướp đi quỷ tỉ.  

Còn những người khác, phàm là người từng thấy quỷ tỉ thì không một ai sống sót, đều bị gi ết chết.  

Nếu Mạc Phàm đã thấy quỷ tỉ, vậy chỉ có thể chết.  

- Tiểu tử, cậu muốn tự sát sao?  

Quỷ Vương Bắc Lăng không vội giết Mạc Phàm, xác nhận lại.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, tươi cười như có như không xuất hiện trên mặt Mạc Phàm.  

- Tôi nói ông chuẩn bị đi tìm chết chưa?  

- Hửm?  

Tươi cười trên mặt Quỷ Vương Bắc Lăng cứng đờ, lông mày nhíu lại.  

- Bổn vương chuẩn bị xong cho cậu đi chết rồi.  

Quỷ Vương Bắc Lăng tức giận nói, ngàn tay đánh mạnh xuống.  

Dưới lực lượng kh ủng bố, khe hở to lớn xuất hiện trên sơn thể, giống như có bàn tay to xé mở đại sơn liên tục, còn muốn xé thành từng mảnh từng mảnh.  

- Bản lĩnh của ông không đủ, cộng thêm quỷ tỉ này cũng vậy thôi.  

Mạc Phàm thản nhiên nói, mắt nheo lại.  

- Quỷ Tịch!  

Một tay hắn vươn ra giống hệt trước, nhưng lần này từ một ngón tay biến thành năm ngón, không có một chút linh khí dao động đánh về phía Quỷ Vương Bắc Lăng.  

Tứ đại trưởng lão và người đàn ông kia ở quanh đó đều sửng sốt.  

Quỷ Vương ngàn tay hủy diệt một trấn nhỏ cũng không kỳ lạ gì.  

Tiểu tử này đánh rất nhẹ nhàng, chắc là không đánh chết được một con ruồi, vậy mà có thể đối phó được Quỷ Vương Bắc Lăng.  

- Tiểu tử này coi Quỷ Vương Bắc Lăng là bùn đất sao.  

Đạo sĩ mặt sẹo cười nói.  

- Ai nói không phải chứ?  

Nhưng vị đạo sĩ này vừa nói xong, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.  

ể ấ ầ ầ ố ắTuy tay Mạc Phàm khẽ vỗ ra, nhưng một tiểu thủ ấn động vào hơn một ngàn đại thủ trên bầu trời, bỗng nhiên hơn một ngàn con quỷ rơi từ trên bầu trời xuống dừng lại, sắc mặt Quỷ Vương cũng kỳ lạ theo.  

- Thiên Huyễn!  

Hơn một ngàn cánh tay lập tức biến thành hắc khí, muốn vượt qua tiểu thủ ấn của Mạc Phàm, đè lên người hắn.  

Nhưng tay Mạc Phàm giống như một đạo sở hà hán giới, hơn một ngàn cánh tay hư ảo khó mà vượt qua được.  

Trên mặt Quỷ Vương Bắc Lăng lộ ra thận trọng, ông ta nuốt sạch quỷ tỉ, đã có được tu vi Quỷ Đế cũng là Thần Cảnh, vậy mà không địch lại được một tay của tiểu tử này.  

- Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai, sao lại có lực lượng mạnh như thế?  

Ông ta có niềm tin một quyền này có thể giế t chết được tứ đại trưởng lão của Chính Nhất Giáo, nhưng lại không làm gì được tiểu tử này, chắc chắn tiểu tử này không phải người bình thường.  

- Ông chỉ cần biết ông như gà đất chó kiểng trước mặt tôi là được, kế tiếp ông phải trả giá cho những chuyện mà mình đã làm.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Hắn vươn tay khẽ đẩy về phía Quỷ Vương Bắc Lăng, tiểu thủ ấn ở giữa không trung biến mất, khi xuất hiện đã đến trước ngực Quỷ Vương ngàn tay.  

“Bùm…” Ngực Quỷ Vương Bắc Lăng giống như thủy tinh bị vỡ, nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể ông ta.  

Những chỗ dập nát đều biến thành quỷ khí như khói đen, biến mất trong không trung.  

Sắc mặt Quỷ Vương Bắc Lăng lập tức khó coi, bối rối chưa từng có xuất hiện trong mắt ông ta.  

Ông ta từng bị chưởng môn Chính Nhất Giáo đánh chỉ còn lại đầu lâu, nghỉ ngơi rất lâu mới khôi phục lại quỷ thể, nhưng chưa từng bối rối giống hiện giờ.  

Lần này thì khác, một chưởng của Mạc Phàm nhìn bình thường không có gì khác lạ, nhưng có thể hủy căn nguyên của ông ta, căn nguyên bị hủy ông ta không thể ngưng tụ thành quỷ thể.  

Nghĩ như vậy, ông ta gần như không do dự, thân thể khoảng chừng hơn trăm mét nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành to như người bình thường, quỳ rạp xuống trước người Mạc Phàm.  

Ông ta vừa quỳ, tất cả quỷ vật ở Loạn Tàng Sơn đều quỳ xuống theo.  

- Vị đại sư này, là tiểu vương có mắt không tròng, mạo phạm cậu, cậu muốn quỷ tỉ tôi có thể cho cậu, chỉ cần cậu thả tiểu vương đi.  

Một tay Quỷ Vương Bắc Lăng để ở ngực, ăn nói khép nép, xưng hô đều đổi từ bổn vương thành tiểu vương.  

Tuy ông ta không biết tiểu tử này là ai, nhưng tuyệt đối không phải người ông ta có thể đối phó.  

Lúc này không cúi đầu, có khả năng sẽ hồn phi phách tán thật rồi.  

Ông ta tiêu dao mấy trăm năm, không muốn biến mất hoàn toàn như vậy.  

- Tôi đã cho ông cơ hội rồi đúng không?  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Hắn đã cho Quỷ Vương Bắc Lăng một cơ hội, nhưng Quỷ Vương Bắc Lăng không nắm lấy nó.  

- Chuyện này…  

Mắt Quỷ Vương Bắc Lăng khẽ đảo.  

- Mong đại sư cho tiểu vương một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ sửa chữa lại những sai lầm trước đây, nếu không cho dù tiểu vương hồn phi phách tán, cũng không giao quỷ tỉ cho cậu.  

Quỷ Vương Bắc Lăng nói.  

Đã đến mức độ này, ông ta chỉ có thể làm vậy.  

Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt phát lạnh.  

- Uy hiếp tôi sao?  

- Xem như là vậy.  

Quỷ Vương Bắc Lăng hơi ngẩng đầu, không sợ hãi nói.  

Mạc Phàm tới Loạn Tàng Sơn, chắc chắn là vì quỷ tỉ, ông ta muốn sống chỉ có thể dựa vào quỷ tỉ này.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt liếc mắt nhìn Quỷ Vương Bắc Lăng một cái.  

Quỷ Vương Bắc Lăng vì tăng tu vi của mình, giết không biết bao nhiêu người vô tội, có trăm mạng cũng không đủ chết, còn muốn cơ hội sống sót.  

- Cơ hội không phải muốn đòi là cho, nhất là người như ông, vốn dĩ không xứng để tôi cho cơ hội, còn chuyện uy hiếp, ông phải có bản lĩnh đó mới được, đốt!  

Một chữ hạ xuống, bỗng nhiên tiểu thủ ấn trong ngực Quỷ Vương Bắc Lăng dấy lên hỏa diễm huyết sắc.  

Quỷ Vương Bắc Lăng cảm nhận được hỏa diễm trong cơ thể, mắt ông ta mở to, trong chớp mắt trên mặt tràn đầy hoảng sợ.  

- Đây, đây là, a, không…  

Ông ta còn chưa nói xong, hỏa diễm huyết sắc thoát ra từ ngực, tai mắt mũi miệng ông ta.  

Hỏa diễm huyết sắc đến chỗ nào, thân thể Quỷ Vương như người giấy bị đốt, hỏa diễm đốt tới chỗ nào thì chỗ đó ít đi một chút.  

Chỉ trong phút chốc, Quỷ Vương còn không có cơ hội vùng vẫy, liền biến thành tro tàn trước mặt đám người Chính Nhất Giáo.  

Hỏa diễm huyết sắc đốt Quỷ Vương Bắc Lăng xong, thì chỉ còn quỷ tỉ màu đen trôi nổi lẻ loi trong không trung.  

Mạc Phàm không thèm nhìn đám người Chính Nhất Giáo, một tay duỗi về phía quỷ tỉ, quỷ tỉ sắp bay về phía tay hắn.  

- Đợi một chút.  

Đạo sĩ mặt sẹo sửng sốt một lát, mắt nheo lại, lạnh lùng nói.  

Những người khác cũng phản ứng kịp, bóng dáng bốn người nhoáng lên một cái, xuất hiện xung quanh Mạc Phàm.  

- Thế nào, các người muốn cướp quỷ tỉ từ tay tôi sao?  

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.  

- Không phải muốn cướp, tại hạ là Thiên Cơ đạo nhân đại trưởng lão của Chính Nhất Giáo, quỷ tỉ này vốn là vật tổ truyền của Chính Nhất Giáo chúng tôi, bị Bắc Lăng cướp đi, cho nên mong cậu trả quỷ tỉ vật quy nguyên chủ, Chính Nhất Giáo vô cùng cảm kích.  

Thiên Cơ đạo nhân lạnh lùng nói.  

Tuy mong Mạc Phàm vật quy nguyên chủ, nhưng không có chút dáng vẻ cầu người khác, trái lại giống như đang ra lệnh cho Mạc Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.