Phượng Khương Trần, bất kể xảy ra chuyện gì nàng cũng đừng mong rời khỏi được ta, dù có chết cũng chỉ có thể chết trong vòng tay ta.
Cửu Hoàng thúc nhẹ nhàng vươn tay, điểm vào huyệt ngủ của Phượng Khương Trần, cơ thể Phượng Khương Trần lại lần nữa trở nên mềm nhũn, lần này thật sự ngủ như chết.
Cửu Hoàng thúc cẩn thẩn rút phân thân của hắn ra từ trong người Phượng Khương Trần, chất lỏng màu trắng nóng hổi chảy ra theo động tác của hắn, dính trên cơ thể của hai người.
Cửu Hoàng thúc không cảm thấy là nó bẩn, cứ thế để nó dính trên người mình.
Cửu Hoàng thúc đặt Phượng Khương Trần nằm ngay ngắn ở trên giường, nhặt quần áo lên, choàng lên người, vung tay kéo màn che lại, đi đến phòng ngoài búng tay gọi người.
“Chuẩn bị nước nóng, bản vương muốn tắm rửa, sắp xếp người dọn dẹp phòng sạch sẽ.”
Trong bóng tối, mấy bóng người đi tới đi lui, Cửu Hoàng thúc mặt không đổi sắc đứng dật, trời đã hửng sáng, ngoài phòng vẫn mịt mờ u tối, dần có thể nhìn thấy được vài cảnh vật… Đến lúc hừng đông không còn lâu nữa!
Trời đã sáng hẳn, Phượng Khương Trần phải bắt đầu cuộc chiến của riêng mình, lúc này có ai cố kỵ đến sự yếu ớt của nàng khi mới biết mùi làm vợ người ta, cũng chẳng có ai sẽ quan tâm đến thân phận của nàng.
Trời đã sáng, Phượng Khương Trần vẫn là Phượng Khương Trần, cho dù giữa bọn họ đã xảy ra chuyện thân mật, không phải lúc nào hắn cũng có thể ở cạnh mãi bên Phượng Khương Trần.
Hắn cũng muốn tạo nên một khoảng trời vô lo vô nghĩ cho Phượng Khương Trần, để Phượng Khương Trần không còn vì cuộc sống mà cố gắng bôn ba khắp nơi, nhưng kiếp này của hắn đã định trước hắn không thể nào suôn sẻ cả một đời được.
Nữ đối nội nam đối ngoại, cuộc sống như thế đối với hắn và cả Phượng Khương Trần mà nói chính là hy vọng xa vời.
Vào thời khắc hắn chọn Phượng Khương Trần, cuộc sống của Phượng Khương Trần sau này đã định sẽ không thể nào yên bình được, trước đây khi hắn nhắm trúng Phượng Khương Trần cũng là vì thế.
Trước đây chỉ cảm thấy Phượng Khương Trần phù hợp với hắn, nhưng bây giờ hắn lại không nỡ để Phượng Khương Trần phải đối mặt với bão táp mưa sa ngoài kia, con người vốn luôn mâu thuẫn như thế.
Nghĩ đến đây Cửu Hoàng thúc càng cảm thấy áy náy hơn, hắn có được quá nhiều thứ từ Phượng Khương Trần, nhưng thứ hắn có thể cho Phượng Khương Trần lại quá ít.
Thở ra một hơi dài thườn thượt, Cửu Hoàng thúc nhìn sắc trời bên ngoài, không còn thời gian để chậm trễ nữa, Phượng Khương Trần sợ là ngủ chưa đến một canh giờ nữa sẽ phải thức dật.
Vào lúc này, hắn sẽ nhanh chóng đến đó giúp nàng dọn dẹp sạch sẽ trước một chút, nếu không đến sáng khi nha hoàn vào nàng sẽ phải bận bịu thêm.
Rất nhanh, bóng đen lặng im không một tiếng động đưa đến hai thùng nước nóng vào tịnh phòng ở sát vách.
Thân hình của bóng đen cao gầy, có lồi có lõm, dù toàn thân được bọc bên trong lớp quần áo màu đen nhưng vẫn có thể nhìn ra được đối phương là nữ tử.
Nghĩ cũng đúng, Cửu Hoàng thúc sao có thể cho phép nam tử bảo hộ cận kề bên Phượng Khương Trần được.
“Bảo vệ cho tốt, bất kỳ kẻ nào cũng không được đi vào.” Cửu Hoàng thúc ra lệnh ra người ở bên ngoài.
Thật ra, tối hôm qua khi hắn đến đã dọn dẹp sạch sẽ người xung quanh, hạ lệnh thêm lần nữa chỉ để thể hiện tầm quan trọng của việc này mà thôi.
Bóng đen không phát ra âm thanh nào, chỉ đến khi Cửu Hoàng thúc bế Phượng Khương Trần đi vào tịnh phòng, trong nháy mắt biến mất.
Cửu Hoàng thúc tuy là quý tộc ở trên cao nhưng cũng không đến mức bị nuông chiều, không có nha hoàn ở bên cạnh thì sẽ không tự lo cho chuyện cá nhân của mình.
Không có hạ nhân phục vụ thì một mình hắn vẫn có thể tự lo cho bản thân thật tốt, giống thế, việc hắn có thể tự tay lo cho Phượng Khương Trần cũng không mấy khó khăn.