Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1111





Ra hiệu cho một hoàng tử nhường đường cho nàng, Phượng Khương Trần coi đó là lẽ đương nhiên, cũng tự nhiên nâng tay nhấc chân lên, hồn nhiên biến thành thành uy nghiêm, để cho người ta rất dễ bị nàng dẫn dắt, làm như lời nàng nói.

“Tốt…” Đông Lăng Tử Lăng lui lại hai bước, nhường đường cho Phượng Khương Trần.

“Đa tạ điện hạ.


” Phượng Khương Trần đang được Hạ Vân và Đông Tình đỡ, thướt tha đi đến Thái y viện, hôm nay sẽ tỷ thí ngay tại Thái y viện.

Đông Lăng Tử Lăng đứng ở một bên, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhìn Phượng Khương Trần rời đi từng bước, trong mắt không thể che giấu mất mát và ảm đạm.

Dáng người đẹp tuyệt vời, phong lưu nhã nhặn, chẳng biết từ lúc nào, Phượng Khương Trần đã vứt bỏ bề ngoài ngây ngô, dần dần trường thành, chỉ liếc mắt thôi, Đông Lăng Tử Lăng liền biết rõ vấn đề mà hắn muốn hỏi dường như đã có đáp án, chỉ là hắn không dám nhìn thẳng.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời không sáng lắm, Đông Lăng Tử Lăng không kiềm chế được mà nở nụ cười đau khổ.

“Ha ha ha…” Có một vài người, một khi bỏ lỡ chính là cả một đời, giống như Dao Hân, giống như Phượng Khương Trần.

Đông Lăng Tử Lăng quay đầu đi về một hướng khác.


Hắn không muốn nhìn thấy nét mặt tươi cười hạnh phúc của Phượng Khương Trần, không muốn nhìn thấy bộ quần áo trên người Phượng Khương Trần, không muốn nhìn thấy phong tình và quyến rũ của Phượng Khương Trần trong lúc giơ tay nhấc chân, mọi cử động của Phượng Khương Trần đang nhắc nhở hắn, hắn và Phượng Khương Trần đã càng lúc càng xa.

Tâm tình của Đông Lăng Tử Lăng xưa nay chưa từng xuất hiện trong phạm vi mà Phượng Khương Trần cân nhắc, chuyện xảy ra hai ngày trước trong hoàng cung, Phượng Khương Trần chỉ coi như Đông Lăng Tử Lăng phát điên, quá khứ qua rồi thì cho qua đi.

Ngày hôm nay nàng phải đối mặt với hoàng thượng, là Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm, còn có những người quan sát ở một nơi bí mật gần đó.

Thật hoặc giả, giả hoặc thật, càng là người thông minh thì càng dễ dàng suy nghĩ nhiều, không quấy nước này đục một chút, không kéo bàn thờ của Cửu hoàng thúc xuống thì làm sao xứng đáng với danh tiếng mà nàng tự làm tổn hại.

Quả nhiên, khi Phượng Khương Trần vừa đặt chân đến Thái y viện, còn chưa kịp hàn huyên với các vị thái y và hỏi thăm tin tức của Tôn Chỉnh đạo, giọng nói sắc bén của thái giám đã vang lên: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm.


Đám người Thái y viện bất chấp quan sát Phượng Khương Trần, cùng nhau quỳ lạy hành lễ, mà bởi vì y phục trên người Phượng Khương Trần nên không cần quỳ lạy, chỉ cần cúi người là được.


Phu thê được tôn vinh, Cửu hoàng thúc có ân sủng gặp vua không cần quỳ, Cửu vương phi cũng vậy, mặc dù Phượng Khương Trần không phải Cửu vương phi, nhưng quần áo trên người nàng chính là đại diện cho Cửu vương phi, mặc bộ y phục này vào, giờ khắc này Phượng Khương Trần cũng có quyền lợi không cần quỳ lạy.

Mọi người đều thấp xuống một đoạn, chỉ có Phượng Khương Trần duyên dáng đứng, hoàng thượng và hoàng hậu muốn bỏ qua nàng cũng không được, huống chi hoàng thượng và hoàng hậu vốn là vì Phượng Khương Trần mà đến, ánh mắt của hoàng thượng quét qua người Phượng Khương Trần một chút, vô cùng có ý tứ thẩm tra.

Phượng Khương Trần cũng không sợ, ngẩng đầu lên một chút, vô cùng kiêu ngạo, quét sạch nhu nhược và kính cẩn ngày thường, trong ánh điện và đá lửa tràn ngập mùi thuốc súng, Phượng Khương Trần không kiêu ngạo không tự ti, không bị ảnh hưởng bởi uy nghiêm của hoàng thượng chút nào.

Nàng đã có thể đơn độc chống lại uy quyền của hoàng thượng từ rất sớm, chỉ là xưa nay không dám biểu hiện ra ngoài, bây giờ nàng bị Cửu hoàng thúc cột lên thuyền, mặc kệ nàng có tình nguyện hay không, trên người nàng đều dán nhãn hiệu của bè phái của Cửu hoàng thúc, nàng không cần thiết phải khiêm tốn lấy lòng Hoàng Thượng, cho dù nàng lấy lòng như thế nào thì hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua nàng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.