“Hồi Hoàng thượng, Khinh Trần không dám.
Các nàng chỉ nóng lòng bảo vệ chủ thôi, xin Hoàng thượng thứ tội.” Phượng Khinh Trần không thành tâm nhận lỗi, sau đó nàng ra lệnh cho Hạ Vãn và Đông Tình lui xuống: “Hai người lui ra đi.”
“Dạ.” Mặc dù hai thị nữ lui xuống nhưng sát khí trên người vẫn không hề giảm, vài tên thái giám không biết võ công nhất thời chẳng dám tiến lên.
Rất rõ ràng, hai thị nữ bên cạnh Phượng Khinh Trần có võ công, hơn nữa võ công của họ không tệ.
Dám đưa người như vậy vào cung, có thể chịu đựng nhưng không thể chịu nhục, gân xanh hoàng thượng nổi lên, sát ý trong mắt càng đậm… Lần lượt từng người dám coi thường quyền uy đế vương của ông ta, hôm nay Hoàng thượng muốn giết gà dọa khỉ!
Hoàng thượng phát ra sát khí dày đặc còn Phượng Khinh Trần tỏ ra rất bình thản, nhưng tay phải của nàng nắm chặt.
Bộ y phục trên người nàng thực sự rất bắt mắt, khi tiến cung nàng biết sẽ có tình trạng này xảy ra.
Do đó, nàng đã tháo lệnh bài của Cửu hoàng thúc xuống và nắm nó trên tay, chỉ cần Hoàng thượng làm hại nàng, nàng sẽ lấy lệnh bài ra.
Tấm lệnh bài này đại diện cho Cửu hoàng thúc, dù nàng vượt quá giới hạn thì sao? Y phục người là Cửu hoàng thúc bắt nàng mặc, nàng chỉ làm việc theo ý của Cửu hoàng thúc thôi.
Ngoài mặt có vẻ bộ y phục có vấn đề, nhưng trên thực tế trong cuộc giao tranh giữa Hoàng thượng và Cửu hoàng thúc, ông ta chỉ muốn thừa dịp đoạt quyền khi Cửu hoàng thúc “ốm nặng”
Cửu hoàng thúc đẩy nàng ra là hy vọng trong lúc hắn “ốm nặng” có người đi lại trong Hoàng thành khiến trên dưới Đông Lăng hiểu được, dù Cửu hoàng thúc đang “ốm nặng” nhưng hắn vẫn là mãnh hổ.
Trong cuộc tranh giành quyền lực của nam nhân, nữ nhân luôn là người hy sinh cuối cùng, bị đẩy lên bàn cân cũng là nữ nhân.
Cái gì trút giận thay hồng nhan, tất cả đều là lý do chó má để nam nhân viện cớ che đậy dã tâm của mình.
Có khả năng trút giận vì người đẹp, sao không có sức đưa người đẹp về quê làm ruộng, trồng rau, trong mắt nam nhân giữa nữ nhân và bá nghiệp, cái sau quan trọng hơn.
Phượng Khinh Trần biết rất rõ vị trí của mình, càng hiểu nàng phải làm thế nào mới không trở thành vật hy sinh của người khác.
Đó chính là, khi đối đầu với Hoàng thượng, nàng tuyệt đối không thể nhượng bộ, nàng lùi bước chứng tỏ Cửu hoàng thúc lùi bước.
Hoàng thượng và Phượng Khinh Trần cứ bế tắc như vậy, chẳng ai nói gì.
Những người có mặt ở đây, kể cả Hoàng hậu đều giữ im lặng, lúc này dám mở miệng nói chuyện thì kết cục sẽ hết sức thê thảm.
Phượng Khinh Trần cứ tưởng rằng Hoàng thượng định tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ với mình, nhưng không ngờ lại bị giọng nói cao vút của thái giám cắt ngang: “Thái tử điện hạ đến, Lạc vương đến, thái tử Tây Lăng và tam hoàng tử Nam Lăng tới, Tô Quán tiểu thư của Tô gia Nam Lăng đến…”
Nghe thái giám thông truyền, mọi người mới phản ứng kịp.
Phượng Khinh Trần đến Thái y viện để so tài y thuật, lại nghĩ tới thời gian đến và thời gian Hoàng thượng ra lệnh, người thông minh đều ra sức lau mồ hôi trên trán.
Hoàng thượng muốn đưa Phượng Khinh Trần vào chỗ chết.
Hoàng thượng tính toán kỹ lưỡng thời gian Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm đến, theo mệnh lệnh trước đó của Hoàng thượng, nếu như thái giám dốc sức thi hành thì khi mấy người bước vào sẽ chứng kiến cảnh tượng Phượng Khinh Trần quần áo không chỉnh tề, thậm chí có thể bị thái giám lột sạch quần áo.
Đến lúc đó, chẳng những Cửu hoàng thúc bị mất thể diện mà Phượng Khinh Trần cũng không còn mặt mũi gặp người khác, dù Phượng Khinh Trần dám gặp mọi người nhưng Cửu hoàng thúc sẽ không cần nàng nữa.
Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm đều có khoảng cách với Cửu hoàng thúc, hai người này có quyền có thế, họ sẽ không kiêng dè Cửu hoàng thúc.
Khi nhìn thấy Phượng Khinh Trần và hắn ở bên nhau, Nam Lăng Cẩm Phàm nhất định sẽ cười xấu xa, thậm chí còn giễu cợt nói: “Cửu hoàng thúc, ánh mắt của ngài thật không tệ, mị cốt thiên thành, tiểu vương đã may mắn nhìn thấy nửa bộ ngực lộ ra ngoài của Phượng Khinh Trần.”