Tây Lăng Thiên Lâm đâu thể cam tâm: “Lời của Lăng Vương điện hạ sai rồi, tuy Khương Trần là quý nữ Đông Lăng, nhưng bổn cung và Khương Trần coi như chỗ quen biết cũ, tiễn Khương Trần về nhà chỉ là chuyện nhẹ nhàng, sao lại làm phiền.
Khương Trần, đúng lúc bổn cung có một số việc muốn nói với ngươi, có liên quan đến chuyện phát sinh ở cổng thành ngày đó, có một vài chi tiết ta nghĩ Khương Trần ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.
”
Vì để lừa Phượng Khương Trần lên xe ngựa của hắn, Tây Lăng Thiên Lâm đã bỏ ra vốn liếng rất lớn, không tiếc xuất ra chuyện đã xảy ra vào ngày đại hôn của Phượng Khương Trần làm mồi nhử.
Gương mặt Phượng Khương Trần bình tĩnh, có một tia buông lỏng, ngẩng đầu nhìn về phía Tây Lăng Thiên Lâm, trong mắt lóe lên sự giãy dụa.
Quả thật nàng muốn biết đến cùng ngày đó đã xảy ra chuyện gì, còn có nha hoàn của nàng, bởi vì nha hoàn phản bội, hại nàng vô cùng đề phòng những nha hoàn bên cạnh.
Nàng sợ, sợ lại bị người mình tin tưởng đâm cho một dao, cái cảm giác bị dồn ép đến bước đường cùng này thật đáng sợ, đồng thời nàng cũng muốn biết, rốt cuộc ai là người tàn nhẫn hãm hiếp nha hoàn của nàng tới chết, đánh chó phải ngó mặt chủ, dù nha hoàn của nàng phản bội nàng, nhưng cũng không cho phép người khác ra tay.
Tây Lăng Thiên Lâm rèn sắt khi còn nóng: “Khương Trần, bổn cung tiễn ngươi về được không? Bổn cung cam đoan chỉ cần Khương Trần muốn biết chuyện gì, bổn cung nhất định sẽ biết gì nói đó, tuyệt không giấu diếm.
”
Chuyện ngày đại hôn của Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc đã tra ra được gần hết, điều Phượng Khương Trần nên biết cũng đã biết, hắn nói hay không nói cũng thế, nói ra không chừng còn có thể xoa dịu quan hệ giữa hai người.
Lại nói, dù Phượng Khương Trần dám chắc do hắn ta gây ra, nhưng chỉ dựa vào Phượng Khương Trần, một bé gái mồ côi còn muốn đối địch với hắn ta và toàn bộ hoàng thất Tây Lăng?
Đừng nói đùa!
Ngoan độc!
Nam Lăng Cẩm Phàm giơ ngón cái lên với Tây Lăng Thiên Lâm, có thể lợi dụng cả việc này, quả nhiên Tây Lăng Thiên Lâm là đại trượng phu, Nam Lăng Cẩm Phàm rất dứt khoát rời khỏi cuộc chiến cướp người, đứng một bên xem cuộc vui.
Đông Lăng Tử Lãng đang sợ nhất có người nhắc tới chuyện ngày đại hôn trước mặt Phượng Khương Trần, chuyện ngày đó không thoát khỏi liên quan tới hắn, Đông Lăng Tử Lãng vô cùng lo lắng, nhưng lại không tìm được lý do tốt để từ chối thay Phượng Khương Trần, nói nhiều thì lại làm lộ sự chột dạ của hắn, dù sao bây giờ tất cả chứng cứ đều chỉ về Tây Lăng Thiên Lâm, không liên quan gì đến hắn.
Nhưng vào lúc này, cứu binh xuất hiện giúp Đông Lăng Tử Lãng thở phào.
Thủ lĩnh thân binh của Cửu Hoàng thúc cầm lệnh bài cửu vương phủ trong tay, dưới sự hướng của thái giám dẫn đi nhanh về phía đoàn người Phượng Khương Trần.
“Tham kiến các vị điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
” Trang phục mạnh mẽ, đĩnh đạc cường tráng, quỳ một chân trước mặt mọi người, nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Miễn lễ!” Đông Lăng Tử Lãng cất cao giọng nói, bởi vì chuyện lời đồn mà hắn và Cửu Hoàng thúc có hơi không vừa mắt nhau, nhưng lúc này thấy người của cửu vương phủ, hắn rất vui.
Bị người của cửu vương phủ chặn ngang một bước, Tây Lăng Thiên Lâm không thể đi cùng Phượng Khương Trần, nói chuyện đã xảy ra vào ngày đại hôn với Phượng Khương Trần.
“Đa tạ điện hạ.
” Thủ lĩnh thân binh đứng dậy hoàn lễ, hai mắt nhìn thẳng vào người Phượng Khương Trần: “Cô nương, mạt tướng phụng lệnh của Cửu Hoàng thúc, đón cô nương hồi phủ.
”
Chú ý, chú ý là “Đón cô nương hồi phủ” chứ không phải mời Phượng Khương Trần đến cửu vương phủ.
Phượng Khương Trần không chú ý, cũng không có nghĩa Đông Lăng Tử Lãng và Tây Lăng Thiên Lâm không chú ý, Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm là người ngoài không tiện hỏi, hai người đánh mắt ý bảo Đông Lăng Tử Lãng hỏi rõ, hồi phủ là hồi phủ nào.