Phượng Khương Trần suy tính một khắc rồi giải thích: “Không phải Khương Trần không biết suy xét mà là thật sự không cần thiết.
Khương Trần đã thắng Tô Quán ba ván, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, còn có thể hòa một ván, trong trận so tài tiếp theo, cho dù thua cũng không sao, thanh danh của ta không bị tổn hại, nhưng Tô gia không giống vậy, nếu Tô Quán thua nữa, danh tiếng của Tô gia sẽ bị mất sạch, nhất định Tô gia sẽ không chịu để yên.
Vả lại, từ trước đến nay việc tàn nhẫn Tam hoàng tử làm, chắc chắn sẽ không để lại dấu vết và chứng cứ, cho dù mọi người biết việc này do hắn ta làm, cũng không nhất định có thể tìm được người và vật chứng có thể đứng ra làm chứng chỉ điểm hắn ta, chỉ là một cuộc so tài thôi, không phải Khương Trần không thua nổi, không cần phải lãng phí thời gian và tinh lực vì chuyện này như vậy.
”
Tô gia trọng danh tiếng, nàng khiến Tô gia gánh tiếng xấu, đến lúc đó Tô gia liều mạng cá chết lưới rách, nàng thảm rồi.
Dù có năng lực đến đâu, nàng cũng không thể chống lại được cả một gia tộc.
Cái gọi là vua cũng thua thằng liều, Tô gia thua đỏ mắt, đâu còn quản được nhiều như vậy, làm người nên để lại một đường sống, sau này còn gặp nhau, không thể làm mọi việc quá tuyệt tình được.
“Hóa ra ngươi hiểu rất rõ, bản vương tưởng ngươi rất quan tâm thắng thua.
” Cửu hoàng thúc phát hiện hắn không nhìn thấu Phượng Khương Trần, vốn cho rằng nàng không để bụng chuyện thắng thua, nhưng nàng lại trăm phương ngàn kế dùng hết thủ đoạn nhỏ cũng phải thắng Tô Quán bởi vì nàng quan tâm chuyện thắng thua, lần này lại bỏ qua cơ hội chiến thắng một cách dễ dàng.
Tâm tư của nữ nhân thật phức tạp, Phượng Khương Trần lại là một nhân tài kiệt xuất, Cửu Hoàng thúc phát hiện đoán tâm tư của Phượng Khương Trần còn mệt mỏi hơn việc tính toán quân lương và cấp lương.
“Cửu hoàng thúc, Khương Trần chỉ quan tâm sinh tử, thắng thua nhất thời có là gì.
” Phượng Khương Trần lười giải thích với Cửu Hoàng thúc, nàng không để bụng hư danh như vậy.
Tính ra, nàng thắng Tô Quán cầm kỳ thư họa cũng đủ giành sĩ diện cho Đông Lăng rồi, cho dù trong trận so tài tiếp theo thua thảm hại, nàng cũng không áp lực chút nào, là một trong những nhà cái lớn nhất Đông Lăng, cho dù ai thua ai thắng, nàng vẫn là người thắng.
Cửu hoàng thúc gật đầu, nghĩ đến các biểu hiện của Phượng Khương Trần, quả thực, Phượng Khương Trần quan tâm chuyện sinh tử hơn, những chuyện khác đều xếp sau khi đứng trước vấn đề sinh tử: “Là bản vương nghĩ sai rồi.
” Cửu hoàng thúc thay đổi hình thức xin lỗi.
Phượng Khương Trần bĩu môi, không nói tiếp, lập tức nghĩ đến lễ phục Cửu vương phi, còn bộ trang sức có giá trị không nhỏ, nàng dùng rồi, vì vậy Phượng Khương Trần mở miệng muốn trả lại bộ y phục kia cho Cửu Hoàng thúc.
Bộ y phục kia không chỉ đáng giá mà còn đại diện cho thân phận, nếu làm mất, nàng thảm rồi.
Nhưng không ngờ, Phượng Khương Trần vừa ngẩng đầu đã bị Cửu Hoàng thúc chen ngang: “Bản vương đã tặng cái gì, tuyệt đối sẽ không lấy lại, Khương Trần không muốn thì ném đi.
”
Nữ nhân chết bầm này, nếu không có chuyện tối qua, hắn còn có thể nhận lại đồ, nhưng trải qua chuyện đêm qua, nàng vẫn còn suy nghĩ muốn trả lại y phục, muốn phân rõ giới hạn với hắn sao?
Thực sự… đáng chết!
Phượng Khương Trần, sao ngươi lại không thể quấn lấy bản vương giống những nữ nhân khác chứ?
Nếu không phải bị thương nên không tiện lộ mặt, Cửu Hoàng thúc thật muốn xông lên trước, bóp cổ Phượng Khương Trần, hỏi rõ nàng một câu, rốt cuộc nàng nghĩ thế nào…
Ném đi?
Nàng không muốn ném nên mới trả lại cho Cửu Hoàng thúc, bộ y phục đó đặt trong cửu vương phủ an toàn hơn, dù thế nào nàng phải khuyên Cửu Hoàng thúc nhận lại bộ y phục thì nàng mới không mang gánh nặng.
Phượng Khương Trần biết Cửu Hoàng thúc tức giận, lập tức hạ thấp thân phận, mềm giọng nói: “Cửu hoàng thúc, bộ y phục đó quá quý trọng, đặt ở tiểu viện, ta sẽ rất lo lắng, nếu có thể, bằng lòng xin Cửu Hoàng thúc bảo quản giúp Khương Trần một thời gian.
”
Nói vậy cũng không sai!