Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1133





“Đúng vậy, không buông tha bản thân mình, chỉ cần ngươi không buông tha bản thân, ta sẽ không từ bỏ ngươi.

” Phượng Khương Trần thu dọn xong, gật đầu với Đông Lăng Tử Lãng và thái y, tỏ vẻ mình đã hoàn thành xong công việc hôm nay.

Ba người rời đi, Đông Lăng Tử Lãng khăng khăng đi bên cạnh Phượng Khương Trần, dọc theo đường đi cũng không nói lời nào, yên lặng đi ở trước mặt Phượng Khương Trần, đi nhanh hơn nàng nửa bước, như là dò đường vì nàng vậy.

Phượng Khương Trần cũng không nhiều lời, làm lơ sự tồn tại của Đông Lăng Tử Lãng, đi nhanh ra ngoài cung, mà khi Phượng Khương Trần muốn lên xe ngựa, Đông Lăng Tử Lãng lại đột nhiên mở miệng: “Khương Trần, chúng ta có thể trở thành bạn bè không?”

“Bạn bè? E là không thể.

” Phượng Khương Trần từ chối không chút nghĩ ngợi.

“Vì sao?”
“Không vì gì cả, thân phận của Lăng Vương điện hạ quá cao, Khương Trần trèo cao không nổi, nếu không có chuyện gì khác, Khương Trần đi trước một bước.

” Phượng Khương Trần lạnh lùng cắt ngang, trực tiếp leo lên trên xe ngựa.

Đông Lăng Tử Lãng nóng vội, duỗi tay kéo: “Khương Trần, ngươi với Cửu hoàng thúc, Vương Cẩm Lăng có thể trở thành bạn bè, với bổn vương sao lại không thể?”
Phượng Khương Trần dùng sức hất tay Đông Lăng Tử Lãng ra, đáng tiếc hất không ra: “Lăng Vương điện hạ xin tự trọng, nếu Lăng Vương điện hạ muốn hỏi chuyện của Cửu hoàng thúc, xin lỗi, Khương Trần không biết, cho dù là bạn bè hỏi cũng không biết.


Phượng Khương Trần cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn bè”, trong mắt hiện lên sự trào phúng.

“Khương Trần, không phải như ngươi nghĩ vậy đâu.


” Đông Lăng Tử Lãng vội vã giải thích, hắn chưa từng nghĩ thông qua tiếp cận Phượng Khương Trần để hỏi thăm chuyện của Cửu hoàng thúc.

“Tốt nhất không phải như ta nghĩ, Lăng Vương điện hạ xin buông tay, ta là đại phu, ta muốn dựa vào đôi tay này để kiếm cơm.

” Nếu không phải ở hoàng cung, Phượng Khương Trần nhất định sẽ giơ dao trong tay lên, uy hiếp Đông Lăng Tử Lãng buông tay.

Đông Lăng Tử Lãng nhíu mày, buông lỏng tay Phượng Khương Trần ra, kiêu ngạo nói: “Khương Trần, bổn vương không có ý muốn thương tổn ngươi, bổn vương chỉ muốn bắt đầu lại với ngươi lần nữa thôi.


Đông Lăng Tử Lãng chân thành nói, Phương Khương Trần lại chẳng tin câu nào: “Lời này của Lăng Vương điện hạ không được, giữa chúng ta không tồn tại bắt đầu lần nữa gì hết, điện hạ không còn chuyện gì khác, ở bên An Yên công chúa nhiều hơn chút, ba tháng sau An Yên công chúa phải xa gả Bắc lăng.


Phượng Khương Trần nhắc nhở Đông Lăng Tử Lãng, giữa bọn họ chỉ có thù, không có chuyện bắt đầu lại lần nữa, An Yên công chúa sẽ gả xa hòa thân, người có đầu óc người, việc này không thoát khỏi liên quan tới nàng.


Quả nhiên, Đông Lăng Tử Lãng biến sắc, không kiên trì nữa.

Phượng Khương Trần lên xe ngựa, ý bảo xa phu chạy đi, ra cửa bắc, Phượng Khương Trần cũng không về nhà mà đi đến Tôn phủ.

Phượng Khương Trần muốn biết, trung y có thể trị liệu hoặc làm giảm bớt chứng bệnh bạch cầu hay không, với lại nàng cũng đã lâu rồi không có thấy Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành, lúc trước tỷ thí y thuật còn chưa định ra thắng bại, nàng cũng không gấp, có thể tụ họp một lần với bạn cũ, cảm tình là cần phải liên lạc.

Nhưng khiến cho Phượng Khương Trần giật mình chính là, đến Tôn phủ, Phương Khương Trần chỉ thấy quản gia của Tôn phủ tinh thần uể oải còn Tôn phủ thì tiêu điều rách nát.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Phượng Khương Trần nhấc váy đi vào, trong lòng lo sợ bất an, trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ đáng sợ, tay chân cũng lạnh băng… Nàng nhìn thấu sinh lão bệnh tử, nhưng nàng lại rất sợ, sợ những người thân thuộc, những người bên cạnh mình chết trước mặt mình, nàng mãi mãi cũng không thể quên được, hình ảnh mẹ viện trưởng chết ở trên bàn mổ, mà bác sĩ mổ chính ngay lúc đó chính là nàng
Phu thê Tôn Chính Đạo đi rồi, toàn bộ Tôn phủ chỉ còn lại một chủ tử là Tôn Tư Hành, vẻ ngoài của Tôn Tư Hành khô khan, gầy ốm cũng khiến cho người ta xót thương.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.