Trong lòng Phượng Khương Trần âm thầm kêu khổ, nàng gần đây lại làm chuyện gì đắc tội với vương gia sao?
“Cẩm Hán, ta là thân bất do kỷ, đúng rồi, gần đây có tin gì của Cẩm Lăng truyền đến không?” Phượng Khương Trần vội vàng đổi chủ đề, nhưng Vương Cẩm Thất lại không buông tha nàng: “Khương Trần, rất nhiều chuyện ngươi có thể dùng biện pháp khác, nhưng cố tình ngươi luôn là lựa chọn biện pháp tốt nhất.
Đại ca ta… Hắn hiện tại rất tốt, hắn còn không biết tin đồn giữa ngươi và Cửu hoàng thúc, chờ sau khi biết hẳn là không tốt nữa, bản thân nâng niu ngươi trong tay, lại bị một người khác làm cho thương tích đầy mình.
”
Lời đồn kia là cây châm, Vương Thất nghe vào tai cũng khó chịu, càng không cần nói tới đại ca hắn ta, Vương Thất căn bản không dám nói lời đồn này cho Vương Cẩm Lăng nghe.
Đại ca hắn ta là vì Phượng Khương Trần vội vàng tiếp nhận vương gia, càng là vì Phượng Khương Trần mới không chịu cưới vợ, khăng khăng đến trấn trong nước tiếp nhận khảo nghiệm của gia tộc, nhưng Phượng Khương Trần không biết gì cả, nàng yên tâm thoải mái hưởng thụ đại ca hắn ta đối tốt với nàng.
“Cẩm Hán, ta với Cẩm Lăng chỉ là bạn bè.
” Phượng Khương Trần rầu rĩ nói, điểm này nàng và Vương Cẩm Lăng đều hiểu rõ, bọn họ cả đời này đã định chỉ có thể là bạn.
“Bạn? Vậy ngươi và Cửu hoàng thúc thì sao? Với lại thân phận Cửu hoàng thúc còn cao quý hơn đại ca ta, Khương Trần ta thật không hiểu được ngươi, ngoại trừ vị trí chính thê ra, đại ca ta không cho ngươi thứ gì chứ, nhưng Cửu hoàng thúc thì sao? Hắn có thể cho ngươi cái gì? Loại người thanh danh bại hoại như hắn, ngay cả phụ trách cũng làm không được.
” Vương Thất hận rèn sắt không thành thép, đại ca hắn ta đào tim đào phổi cho Phượng Khương Trần, nhưng Phượng Khương Trần còn không cảm kích, còn bị Cửu hoàng thúc chà đạp, hắn ta càng nghĩ càng cảm thấy không đáng cho đại ca mình.
“Cẩm Hán, ngươi hôm nay là tới chất vấn ta sao?” Trong mắt Phượng Khương Trần hiện lên bi thương, nhưng nhanh chóng giấu đi.
Vương Thất nói cũng không quá đáng, lúc Cửu hoàng thúc thả ra lời đồn như vậy, nàng nhất định sẽ bị người đời nghi ngờ, sẽ bị người đời nhục mạ.
“Khương Trần, ta không có ý chất vấn ngươi, ta chỉ hy vọng ngươi có thể tỉnh táo một chút, ngươi không thể có liên quan gì tới Cửu hoàng thúc nữa, đến lúc đó người bị hủy hoại chỉ có một mình ngươi, Cửu hoàng thúc là nam nhân, hắn nhiều nhất chỉ thêm một cái danh phong lưu mà không hạ lưu thôi.
” Vương Thất thật ra muốn mắng cho Phượng Khương Trần một trận, nhưng hắn ta có tư cách gì.
Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, nàng sao mà không biết chính mình không nên làm như vậy, chỉ là… Tình đã đắp mình sâu vào, thân bất do kỷ.
Lúc Cửu hoàng thúc ở hoàng cung đưa bộ quần áo kia cho nàng, kiếp nạn của nàng đã định là Cửu hoàng thúc, cuộc đời này trốn không thoát.
“Cẩm Hán, nếu hôm nay ngươi tới là vì giáo huấn ta, vậy dừng tại đây thôi, ta tự biết mình đang làm gì.
”
Phượng Khương Trần lộ ra nụ cười nhạt, tia sáng trong mắt chạm nhau với Vương Thất, vẫn trong trẻo, rõ ràng như vậy, còn có bình tĩnh.
“Ngươi thật sự biết bản thân đang làm gì sao?” Vương Thất chỉ muốn đánh nát nụ cười của Phượng Khương Trần, lúc này nàng còn có thể cười được, nàng biết hậu quả sao?
Đối mặt với lửa giận của Vương Thất, vẻ mặt của Phượng Khương Trần vẫn bình tĩnh.
Nàng thật sự biết bản thân đang làm gì, cũng biết không nên làm như vậy, nhưng đã làm, nàng cũng không hối hận.
Bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào… Tạ Tam thấy mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người, lập tức tiến lên hoà giải: “Khương Trần, ngươi đừng nghĩ quá nhiều, Vương Thất là bị ta kéo tới, hôm nay ta được hoàng quý phi nhờ gửi đồ.
”
“Hoàng quý phi nương nương? Thứ gì?” Phượng Khương Trần thuận thế tránh đi ánh mắt của Vương Thất.
Tạ Tam đưa một hộp khô nhỏ đến trước mặt Phượng Khương Trần: “Hoàng quý phi nương nương nói, ngươi mở ra sẽ biết.
Đồ đã đưa đến, ta với Vương Thất đi trước.
Với lại Khương Trần, tỷ thí với Tô Quán ngươi nhất định phải thắng, ta và Vương Thất đánh cược ngươi thắng.
”