Hoàng thượng nhìn thấy bức tranh này, hai tai khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc liếc nhìn tất cả mọi người, không hề tức giận mà uy nghiêm nói: “Các vị ái khanh có ý kiến gì không?”
Có ý kiến gì không, trong vòng một đêm nhưng có rất nhiều người bị giết và bị thương ở hoàng thành, sự an toàn của bọn họ đều bị đe dọa, đặc biệt, lúc này Nam Lăng và Tây Lăng thái tử vẫn còn ở Đông Lăng, nếu bọn họ chết ở Đông Lăng thì hẳn sẽ là một rắc rối vô cùng lớn.
Bọn họ đương nhiên là muốn điều tra, hơn nữa còn muốn điều tra một cách nghiêm túc, muốn tăng thêm hộ vệ và cấm vệ ở hoàng thành, chỉ có điều có không ít người muốn mượn cơ hội này kéo Trác Đông Minh từ vị thủ thành đại tướng quân xuống, mà Hoàng thượng cũng có ý này.
Tuy nhiên có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí này, sau mấy ván cờ cũng không thể xác định được ứng cử viên nào, lúc trước Hoàng thượng đã đề bạt rất nhiều người nhưng không người nào thật sự thích hợp, cuối cùng vị trí này vẫn thuộc về Trác Đông Minh.
Bởi vì chuyện này, trong tay Trác Đông Minh có thêm hai vạn binh lính, trong tay hắn tổng cộng có năm vạn binh, ba vạn binh trong thành, hai vạn binh còn lại đóng doanh tại binh doanh bên ngoài thành, một khi hoàng thành gặp nguy hiểm, hai vạn binh đó sẽ tiến vào thành hộ giá và những binh lính này toàn bộ đều do Trác Đông Minh điều khiển.
Trong nhất thời, ba chữ Trác Đông Minh kia liền biến thành một người có quyền lực nhất hoàng thành, trở thành cái tên nổi bật trong số các tướng quân và là đối tượng kéo bè, kéo phái của các hoàng tử.
May mắn thay, Trác Đông Minh rất tỉnh táo, không hề kết giao với bất kỳ vị hoàng tử nào, gặp mặt thái tử cũng là giải quyết việc công, điều này khiến cho Hoàng thượng cảm thấy rất yên tâm.
Sau khi Phượng Khương Trần tỉnh dậy, biết chuyện liền khóc lóc vô cùng đau khổ.
Nàng viết vội vài câu lên án, khiển trách Trác Đông Minh, nói rằng nhờ nàng gặp nạn nên Trác Đông Minh mới được hưởng lợi.
Trác Đông Minh vẻ mặt xem thường trừng mắt nhìn Phượng Khương Trần, trong mắt không hề có sự vui sướng khi được gia tăng binh quyền, mơ hồ còn có vài phần tức giận: “Phượng Khương Trần, ngươi đừng đến đây, không phải ngươi thật sự cho rằng mình đã kiếm cho ta một món hời cực kỳ lớn sao, ngươi không biết vì hai vạn binh lính này mà phủ Túc thân vương của chúng ta đã trả một cái giá đắt bao nhiêu, ta nói cho ngươi biết, người có thể lợi dụng, kiếm lợi ích từ trên người Cửu hoàng thúc đến giờ vẫn chưa được sinh ra đâu.
”
“Cửu hoàng thúc quả nhiên là Cửu hoàng thúc, ngay cả chuyện này cũng có thể lợi dụng được, thật lợi hại, người này sinh ra chính là để làm chủ quyền lực… Chẳng qua, chính ngươi cũng nguyện ý mà, không phải sao, ngươi đừng nghĩ ta hoàn toàn không hiểu gì về chính trị, chính trị đều là trao đổi lợi ích, nếu ngươi không hy sinh một chút máu thì làm sao có được miếng bánh lớn như ngày hôm nay.
” Phượng Khương Trần viết nhanh lên giấy, thoáng hiện lên một tia buồn bã vụt qua trong đôi mắt hơi cụp xuống của nàng.
Nhưng Trác Đông Minh lại không thấy, hắn liên tục kể lại những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, hiển nhiên hơn phân nửa đều tập trung nói về tình hình chính trị của triều đình.
Phượng Khương Trần miễn cưỡng lắng nghe, hầu hết mọi chuyện nàng đều biết, Trác Đông Minh cũng không hề đề cập đến vấn đề bí mật nào.
Phượng Khương Trần đã hôn mê ba ngày kể từ sau khi bị thương, ba ngày này xảy ra không ít chuyện.
Trác Đông Minh vốn muốn dùng danh nghĩa điều tra thích khách, hạ lệnh lục soát toàn thành, nhưng lại không tìm thấy thích khách, ngược lại phát hiện một số dư nghiệt tiền triều khiến Hoàng thượng vô cùng vui mừng.
Tuy Trác Đông Minh không tìm ra được thích khách nhưng có công tìm ra dư đảng tiền triều, lấy công bù tội.
Đã ba ngày trôi qua, Trác Đông Minh vẫn cho người lục soát hoàng thành mấy lần nhưng kết quả vẫn như trước, không hề thấy tung tích của tên thích khách.
Trác Đông Minh khẳng định thích khách đã trốn khỏi hoàng thành, thỉnh cầu Hoàng thượng hạ lệnh truy nã thích khách trong cả nước.
Cửu hoàng thúc lúc trước cũng từng nhắc qua nhưng bị Hoàng thượng áp xuống, lần này Trác Đông Minh nhắc đến khiến Hoàng thượng không còn lý do nào áp xuống, dù sao thì ngoại trừ Phượng Khương Trần còn có hai vị đại quan khác đã chết, đây đích thị là một ác kiện.
Vì vậy, Hoàng thượng đã hạ chỉ các quận và tỉnh trong cả nước phải bắt giữ tên thích khách, tất cả đều phải dán chân dung hắn, đồng thời, chuyện Phượng Khương Trần bị thương cũng truyền đi khắp các ngóc ngách của Đông Lăng.