Lại nói, là do nàng bất cẩn, Cửu hoàng thúc và Lam Cửu Khánh đã lẻn vào phòng nàng rất nhiều lần, hai người họ có thể tránh ám vệ và thị vệ thì hiển nhiên người khác cũng có thể.
Tô Văn Thanh thấy Phượng Khương Trần nói ám vệ không tốt, hắn không nghĩ nhiều, lập tức giải thích: “Ngươi yên tâm đi Khương Trần, Cửu Khánh đã đổi hết ám vệ bên cạnh ngươi, lần này tuyệt đối mạnh hơn lần trước, ta cam đoan sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm nữa.”
Phượng Khương Trần sững sờ, tay cầm bút siết chặt, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, Phượng Khương Trần viết: “Ám vệ bên cạnh ta là do Cửu Khánh an bài sao?”
Phượng Khương Trần vốn tưởng rằng những ám vệ bên cạnh nàng đều do Cửu hoàng thúc an bài vì lo lắng cho an nguy của nàng, nhưng thật không ngờ… Nàng đã đánh giá địa vị của mình quá cao trong lòng của Cửu hoàng thúc.
Mí mắt khẽ động, Phượng Khương Trần nở nụ cười chua xót, trong lòng thầm mắng mình quá tham lam, thật sự nghĩ rằng sau một đêm ân ái thì mọi chuyện sẽ khác.
Phượng Khương Trần vẫn là Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc vẫn là Cửu hoàng thúc mà thôi.
Tô Văn Thanh phát giác ra điều gì đó không ổn, nhưng lời đã nói ra rồi, hắn chỉ có thể gật đầu: “Đúng, đúng, đúng vậy.
Cửu Khánh sợ ngươi gặp chuyện nguy hiểm nên đã bố trí một nhóm ám vệ bảo vệ ngươi, nhóm ám vệ lần trước để xảy ra cớ sự như vậy nên đã được đưa về nhận phạt và huấn luyện lại rồi.
Mặc dù những ám vệ này là lần đầu tiên nhận nhiệm vụ nhưng ta đảm bảo rằng thân thủ bọn họ rất tốt.”
Vẻ mặt Phượng Khương Trần buồn bã, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, nàng cúi viết lên giấy: “Thay ra cảm tạ Cửu Khánh.
Ta hiện tại cảm thấy mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi.”
“Khương Trần, chuyện đó…” Tô Văn Thanh thầm kêu không ổn, hôm nay đúng là chẳng có gì tốt đẹp, hắn quả thật đang làm chuyện xấu một cách rất tử tế.
Phượng Khương Trần phớt lờ Tô Văn Thanh, kéo chăn bông rồi nằm xuống, trực tiếp nhắm mắt lại, ý nói không muốn tiếp tục nói chuyện.
Tô Văn Thanh nhìn Phượng Khương Trần với vẻ mặt cay đắng, sau đó quay người rời đi.
Cho dù hắn muốn giải thích cũng không biết giải thích như thế nào, hắn không thể nói Lam Cửu Khánh và Cửu hoàng thúc là cùng một người được, sự sắp xếp của Lam Cửu Khánh cũng chính là sự sắp xếp của Cửu hoàng thúc.
Ôi… Đều tại Tô Văn Thanh hắn nhanh miệng, đem công lao an bài ám vệ đổ lên người Cửu Khánh.
Cửu hoàng thúc, ta thật sự xin lỗi!
Tô Văn Thanh đứng ở cửa phòng Phượng Khương Trần, khom lưng về phía Cửu Vương phủ, tỏ vẻ áy náy.
“Hắt xì, hắt xì.” Cửu hoàng thúc đang giải quyết công vụ trong thư phòng, hắt hơi liên tiếp hai cái, cây bút trong tay cũng vì vậy mà run run, làm rơi vãi mực nước xuống phần công văn vừa viết xong ở phía dưới.
Mực nhanh chóng lan nhanh trên mặt giấy, phần công văn này xem như đã bỏ.
Cửu hoàng thúc đặt bút xuống, vò văn kiện thành một quả bóng rồi ném sang một bên, sau đó chỉnh trang lại y phục trên người rồi xoa xoa cái cổ tay đau nhức, Cửu hoàng thúc nhìn xăm để giảm bớt sự mệt mỏi cho mắt.
Đã năm ngày rồi hắn chưa nhìn thấy Phượng Khương Trần, ban ngày là Cửu hoàng thúc đang bị bệnh nên không cách nào ra ngoài, chỉ đành phái người đến thăm nhưng không gặp được Phượng Khương Trần, phần lớn là bị Tôn Tư Hành ngăn lại.
Ban đêm, hắn ngược lại rất muốn đi nhưng có người luôn túc trực bên cạnh Phượng Khương Trần suốt mười hai canh giờ, nửa bước cũng không rời.
Phủ Túc thân vương cũng phái thị vệ canh giữ sâu đến nội viện, thay phiên nhau tuần tra khiến hắn không có cơ hội để lẻn vào.
Cửu hoàng thúc cuối cùng cũng hiểu cái gì là đạo lý gậy ông đập lưng ông, hai nha hoàn mà hắn phái đi đều toàn tâm toàn ý hướng về phía Phượng Khương Trần, coi hắn như một người ngoài, không hề có ý định dàn xếp cho hắn.
Đúng là gần trong gang tấc lại xa như chân trời…
Trên dưới Đông Lăng đều cảm thấy bất an, nghe thấy hai chữ thích khách liền biến sắc, mấy vị hoàng tử và Nam Lăng Cẩm Phàm, Tây Lăng Thiên Lâm trở thành tiêu điểm chú ý, bên ngoài phủ tùy thời đều có người canh gác.