Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1160





Phượng Khương Trần không biết Cửu hoàng thúc có ý định gì, nàng chỉ biết, nếu Cửu hoàng thúc muốn làm gì, nàng chắc chắn sẽ ủng hộ hết mình, vì… nàng và hắn giống nhau, đều không muốn bị ai lợi dụng.

Dựa vào lực lượng của một mình nàng là không đủ, nếu như ở cạnh Cửu hoàng thúc, vậy kết quả sẽ gấp đôi, Phượng Khương Trần nói với Cửu hoàng thúc: “Nếu cần đến ta, ta sẽ cố gắng hết sức, ta cũng muốn được thế nhân kiêng kị thực lực của mình.


“Được rồi, ta sẽ nhớ kỹ, nàng sẽ là một phần trong tương lai của ta.


” Cửu hoàng thúc không từ chối Phượng Khương Trần, bởi vì hắn đã sớm xem nàng là một phần cuộc sống, bất luận Phượng Khương Trần có đồng ý hay không, nàng đều phải cùng hắn nhìn xem sự thăng trầm của Đại Lục Cửu Châu.

Là một phần trong tương lai của ta.

Đây có phải là lời tỏ tình trá hình không? Phượng Khương Trần không biết, khi nàng đang cẩn thận thưởng thức những lời này của Cửu hoàng thúc, Tôn Tư Hành mang theo Đồng Giác và Đồng Dao đột nhiên xông vào phòng, khiến Phượng và Cửu hoàng thúc bị dọa sợ.

Ám vệ đâu rồi?
“Cửu hoàng thúc, nam nữ khác biệt, xin mời…” Tôn Tư Hành cực kỳ đề phòng Cửu hoàng thúc, hơn nữa ánh mắt nhìn Cửu hoàng thúc cũng tràn đầy thù hận.

Phượng Khương Trần mơ hồ biết, có lẽ Tôn Tư Hành biết chuyện giữa nàng và Cửu hoàng thúc.

Phượng Khương Trần không ngăn cản hành vi của Tôn Tư Hành, ngược lại còn rất vui khi thấy Cửu hoàng thúc kinh ngạc.

Đùa thôi, đừng tưởng rằng nữ nhân đã ở trong tay, cũng đừng mong dỗ dành được.


“Chậc…” Cho dù Cửu hoàng thúc là một tên mặt dày, tâm địa đen tối, nhưng khi đối diện với sáu ánh mắt phòng hắn như phòng sói của Tôn Tư Hành, Đồng Giác và Đồng Dao khiến hắn không thể mặt dày ở lại đây.

Cửu hoàng thúc im lặng buông Phượng Khương Trần ra, trước khi đi còn không quên vuốt lại mái tóc rối bời cho Phượng Khương Trần.

Tôn Tư Hành tức giận đến nỗi gần như lao về phía trước, hất tung móng vuốt của Cửu hoàng thúc.

May thay, Cửu hoàng thúc đã nhìn thấy, ngay lúc cơn giận của Tôn Tư Hành sắp bùng nổ, hắn đã thong dong, ưu nhã rời đi, như thể hắn chưa từng xông vào khuê phòng của người khác.

Trước khi đi, Cửu hoàng thúc đã dùng tay ra hiệu cho ám vệ, ý nói, lát nữa đến gặp ta!
“Không xong rồi, chủ tử mà tức giận thì hậu quả nhất định rất nghiêm trọng, hôm nay chắc chắn phải chịu phạt rồi, nhưng mà… Chủ tử, không phải là bọn thuộc hạ không cản, chỉ là người tới có thân phận đặc thù, Tôn công tử là đồ đệ của Phượng cô nương, nếu Phượng cô nương biết bọn thuộc hạ đả thương đồ đệ của nàng, cả một đám người thuộc hạ có thể ở lại đây sao?”
Ám vệ đưa mắt nhìn Cửu hoàng thúc rời đi, vẻ mặt ai oán, trong lòng có hàng vạn câu giải thích nhưng không thể nói ra.

Làm ám vệ thật khó, làm ám vệ cho Phượng Khương Trần càng khó hơn, cứ cái đà này, tỉ lệ thay đổi ám vệ cho Phượng Khương Trần sẽ khá cao.


Tôn Tư Hành, Đồng Dao và Đồng Giác rất hà khắc với Cửu hoàng thúc, nhưng lại rất khoan dung với Phượng Khương Trần.

Sau khi Cửu hoàng thúc rời đi, cả ba người bọn họ không ai có ý định đề cập đến Cửu hoàng thúc.

“Sư phụ, Vân Tiêu công tử lại đến đây, người muốn gặp hay là không gặp?” Vân Tiêu là Đại công tử Vân gia, từ sau khi Phượng Khương Trần bị thương, hắn luôn đến tìm nàng, đáng tiếc, Phượng Khương Trần một lần cũng không gặp mặt hắn.

Vậy mà Vân Tiêu lại không tức giận, ngày càng đến nhiều hơn, đến nỗi trên dưới người trong Phượng phủ đều quen biết, ngoại trừ Cửu hoàng thúc, ai nấy đều nói Vân Tiêu là một người tốt, tốt tính, nhân hậu, ân cần, đối xử với hạ nhân nho nhã lễ độ, phong độ và phong thái xứng danh Đại công tử.

Mọi người càng nói Vân Tiêu tốt, Cửu hoàng thúc càng chán ghét Vân Tiêu, thật ra, bất cứ nam nhân nào đến gặp Phượng Khương Trần vì mục đích nào đó, Cửu hoàng thúc đều chán ghét.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.