Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1162





Đối với việc Phượng Khương Trần trọng lễ như vậy, thái tử ngoài mặt tuy là trách cứ nhưng trong lòng lại chính là tán thưởng vô cùng.

Nàng không phải là kiểu người được sủng mà sinh kiêu, chỉ có người như thế thì mới có thể đến được những bước xa hơn nữa.

Quả không hổ là nữ nhân mà Cửu Hoàng thúc coi trọng mà.
Chuyện Phượng Khương Trần bị thương đem đến một hồi ồn ào huyên náo, không ai là không biết nên lúc gặp mặt như này sao thái tử có thể không hỏi thăm lấy một câu cho được.


Vậy nên hắn ta liền quan tâm thân thiết hỏi han Phượng Khương Trần: “Thấy Khương Trần ngươi bình phục lại như vậy bản cung cũng rất vui mừng.

Vốn ta định tự mình đến thăm ngươi, nhưng đáng tiếc công việc bận rộn không có cơ hội đến được.”
Thái tử tươi cười nói.

Gương mặt trắng bệch bởi vì một nụ cười mà có thêm vài phần hồng nhuận, ý cười trong mắt cũng trở nên thực chân thành.
Mấy người Đông Lăng Tử Lãng với Đông Lăng Tử Huyền tự nhiên lại đi đắc tội với Cửu Hoàng thúc, thành ra mấy ngày gần đây liên tục bị chèn ép.

Còn thái tử thì thăng quan tiến chức, tiền đồ rộng mở, làm việc gì cũng rất thuận lợi nên sức khoẻ cũng nhờ thế mà cải thiện được ít nhiều.
“Đa tạ thái tử đã quan tâm, chỉ là một vết thương nhỏ không đáng làm phiền điện hạ.” Phượng Khương Trần lại cúi người đáp lễ.

Nàng giao tiếp với thái tử lâu như vậy nên đương nhiên biết rất rõ ràng, vị thái tử này chính là một kẻ nham hiểm vô cùng.

Ngoài mặt hắn nói là không để ý nhưng chắc gì trong lòng đã thật sự là không để ý chứ.
Phượng Khương Trần cũng không có ý định nắm thóp điểm yếu hay muốn cùng thái tử lãng phí thời gian này nọ nên ngay lúc thái tử hỏi nàng đến vì có chuyện gì thì Phượng Khương Trần liền nói thẳng luôn mục đích của bản thân: “Điện hạ, Khương Trần lần này tới là vì muốn bàn với điện hạ về việc Khương Trần tỷ thí với Tô Quán lúc trước.


Vì thương thế của Khương Trần nên hai hạng mục thi đấu đã trì hoãn lại thêm trì hoãn, Khương Trần thực sự rất lấy làm áy náy.”
Vốn dĩ Phượng Khương Trần muốn tha chết cho Tô Quán như đã từng tha cho Nam Lăng Cẩm Phàm khi trước.

Nhưng đó là Nam Lăng Cẩm Phàm trước đây không lâu đã trở về Nam Lăng rồi, hắn ta nán lại Đông Lăng trong thời gian dài như thế nếu mà còn tiếp tục ở đây nữa thì thế lực của hắn ở Nam Lăng sớm muộn cũng sẽ bị Nam Lăng Cẩm Hằng đoạt hết.
Phượng Khương Trần sớm đã biết Nam Lăng Cẩm Hằng kia chính là Chu Hằng rồi.

Có điều đối với chuyện này thì nàng cũng không quá ngạc nhiên, Chu Hằng với Nam Lăng Cẩm Hằng so ra thì liền thấy có vài điểm giống nhau.

Nghe đến chuyện Nam Lăng Cẩm Phàm bị Chu Hằng chơi một vố lớn Phượng Khương Trần tự nhiên liền cảm thấy cao hứng.
Nhưng mà chuyện khiến Phượng Khương Trần buồn bực đó là, Nam Lăng Cẩm Phàm rời đi thì tên thiếu chủ của Dạ thành Dạ Diệp, chính là biểu ca của Tô Quán lại đến.

Hơn nữa hắn ta còn cùng Tây Lăng Thiên Lâm xưng huynh gọi đệ, quan hệ của hai người vô cùng tốt.
“Khương Trần không cần để ý, bị thương cũng không phải là chuyện ngươi muốn.


Đợi tĩnh dưỡng tốt rồi thì chúng ta lại tỷ thí, như vậy thì trận đấu mới giữ được tính công bằng.

Nhưng Tô Quán kia có vẻ rất vội vàng.” Thái tử cố ý nhắc nhở Phượng Khương Trần rằng nàng phải tha cho nàng ta như vậy mới là cách tốt nhất.
Phượng Khương Trần làm bộ như nghe không hiểu: “Đa tạ điện hạ đã lượng thứ, nhưng thương thế của Khương Trần cũng đã hồi phục nhiều rồi.

Ngay ngày mai ta liền có thể thi đấu.” Nàng đây là có lòng tốt thành toàn như đúng ước nguyện của Tô Quán đấy.

Hơn nữa nếu kì tỷ thí này không chấm dứt thì mỗi hành động cử chỉ của nàng đều bị vô số người nhìn chằm chằm, không có lấy chút tự do nào cả, thành ra muốn làm cái gì cũng đều khó khăn.
Nàng với Cửu Hoàng thúc cũng đang bước đầu cùng hợp tác làm ăn, đợi chuyện này qua một khoảng thời gian rồi nàng sẽ giúp Cửu Hoàng thúc chuyển hoá hết thảy đống nguyên vật liệu đã chuẩn bị để chế tạo ra loại lựu đạn có sức công phá mạnh hơn.
Muốn thực lực cường đại hơn thì không thể thiếu một vũ khí cường hãn, mà trong thời đại này thì lựu đạn tuyệt đối là lợi khí mạnh nhất.
Thái tử thấy khuyên bảo không có hiệu quả, hắn ta cũng biết Phượng Khương Trần tự có tính toán của mình nên cũng không nhiều lời nữa liền gật đầu tỏ ý là có thể.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.