Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1177





“A…” Phượng Khương Trần kêu to một tiếng, thân thể cong lên, hai tay buông ra ôm lấy lưng Cửu hoàng thúc.
“Phượng Khương Trần, đêm nay còn rất dài, chúng ta có thể từ từ làm, nhưng trước hết để ta đi vào đã.”
Cửu hoàng thúc vốn đã đợi không được, bị Phượng Khương Trần trêu chọc như vậy, hạ thân vừa cứng vừa nóng, hắn rút tay ra khỏi người Phượng Khương Trần, một dòng nước nóng cũng thuận theo ngón tay mà ra, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy trong người trống rỗng, hai tay không tự chủ được mà ôm chặt lấy Cửu hoàng thúc.
Cửu hoàng thúc không để Phượng Khương Trần đợi quá lâu, hắn tách hai chân nàng ra, ôm lấy eo Phượng Khương Trần động một cái liền chôn sâu vào cơ thể nàng, khi Cửu hoàng thúc động lần đầu tiên, hai người đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn.
Sau lần va chạm đầu tiên của Cửu hoàng thúc, thanh âm Phượng Khương Trần cũng càng ngày càng nhỏ, lúc Cửu hoàng thúc bắn lần đầu tiên trong cơ thể nàng, Phượng Khương Trần đã không còn sức cử động.

Tại sao lại lâu như vậy chứ, mệt chết nàng rồi!
Nhưng dựa vào thể lực của Cửu hoàng thúc, một lần dường như không đủ…
Không thể không nói về khoản này thì Phượng Khương Trần vẫn là hiểu rất rõ Cửu Hoàng thúc.

Nàng biết buổi tối hôm nay Cửu Hoàng thúc khẳng định sẽ không dễ dàng mà buông tha cho nàng được, dù sao thì cơ hội như này cũng là vô cùng khó gặp.
Không biết là lần thứ thứ ba hay thứ tư nữa, nói chung đã cách lần thứ nhất rất lâu rồi.

Phượng Khương Trần toàn thân ướt đẫm mồ hôi nằm sấp trên người Cửu Hoàng thúc, ngay cả sức lực để nâng ngón tay lên cũng không có.
Trải qua một hồi vận động kịch liệt, mồ hôi toát ra không ít lần nên Phượng Khương Trần cũng tỉnh rượu hơn một chút.

Phượng Khương Trần nhắm hờ mắt, nhân tiện lúc Cửu Hoàng thúc ngừng lại lấy sức nàng cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Ngày mai chắc nàng… à không, hiện tại cũng đã qua giờ tý rồi nên hẳn đã sang ngày mới rồi.


Hôm nay nàng có cuộc tỷ thí võ thuật, còn có cưỡi ngựa bắn cung nữa nhưng do Tô Quán cưỡi ngựa đi vẫn chưa tới nên cuộc tỷ thí cũng đẩy lại hai ngày sau nữa.
Vận động kịch liệt như vậy xong Phượng Khương Trần luôn trở nên phi thường dịu dàng, Cửu Hoàng thúc thực sự rất thích Phượng Khương Trần như vậy.

Bàn tay to không an phận liền vuốt ve lưng Phượng Khượng Trần, như vậy cũng coi như là chút phúc lợi sau hồi vận động kịch liệt kia đi.
Phượng Khương Tràn muốn kêu Cửu Hoàng thúc đừng sờ loạn như vậy nhưng đáng tiếc nàng đã chẳng còn sức mà nói chuyện nữa, nên chỉ có thể hừ hừ hai tiếng, tỏ ý cảnh cáo.
“Còn muốn nữa sao?” Rõ ràng biết Phượng Khương Trần mệt rồi Cửu Hoàng thúc còn cố ý nói đùa.

Bàn tay không an phận kia còn thuận thế tiến đến phía mông Phượng Khương Trần, ngón tay ở giữa đùi vuốt ve qua lại, điệu bộ như lại muốn làm thêm lần nữa.
Phượng Khương Trần oán trách liếc xéo Cửu Hoàng thúc, đánh nhẹ vào tay Cửu Hoàng thúc, yếu ớt vô cùng nói: “Ngài không phải là muốn làm ta đến chết ở trên giường đó chứ?”
Nàng tự nhận thể lực của bản thân cũng không tồi nhưng so với Cửu Hoàng thúc thì nàng thực sự là kém quá xa, ít nhất là lúc ở trên giường thì nàng còn kém Cửu Hoàng thúc rất rất nhiều.

Cửu Hoàng thúc ngoan ngoãn thu tay lại, ôm chặt lấy Phượng Khương Trần, vào thời điểm ấy giữa hai người không có một tia khoảng cách nào cả: “Ta thà để chính mình chết cũng sẽ không để cho nàng chết được.

Ta sao có thể làm nàng mệt đến chết ở trên giường chứ, nhiều nhất thì ta cũng chỉ làm nàng ba ngày không xuống giường được thôi.

Nhẩm nhẩm thời gian thì chắc chúng ta còn có thể làm thêm hai lần nữa.”
“Đông Lăng Vũ Cửu, huynh đang nghiêm túc đó hả?” Phượng Khương Trần bị doạ đến ngây người luôn rồi.

Dưới thân nam nhân này nàng dường như có thể bị hút cạn hết khí lực rồi còn hắn thì nàng tin chắc sức lực còn hơn thế nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.