Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1182





Nàng rất hy vọng mỗi ngày lúc tỉnh dậy, Cửu hoàng thúc đã ở bên cạnh nàng, lúc nàng mơ màng mở mắt ra, cho nàng một nụ hôn sáng, nói: “Thức rồi.


Yêu cầu nhỏ bé cỡ nào, nhưng thứ này là hy vọng xa vời với nàng, quan hệ giữa nàng và Cửu hoàng thúc, cho dù thiên hạ đều biết, bọn họ cũng không thể công khai, bởi vì bọn họ không phải phu thê, không được người đời tán thành.

Phượng Khương Trần ôm chăn, ngồi ở trên giường, hơi ấm từ chiếc gối và tấm chăn bên người nói cho nàng biết, nam nhân bên cạnh vừa mới rời đi.


Đôi mắt ê ẩm, lời âu yếm ngọt ngào hôm qua, sáng hôm hôm nay dường như biến thành châm chọc.

Bên nhau dần dần tới già, là chuyện rất xa xôi, bọn họ còn con đường rất dài phải đi.

Ai… Phượng Khương Trần thở dài, sau khi than vãn xong mới nghĩ đến, sáng sớm tinh mơ thở dài sẽ làm vận may biến đen, Phượng Khương Trần đá cái gối của Cửu hoàng thúc, phát tiết bất mãn trong lòng.

Bỏ đi, không nghĩ tới Cửu hoàng thúc nữa, nàng vẫn nên dồn hết tinh lực lên cuộc tỷ thí hôm nay, Phượng Khương Trần xốc chăn lên, hai chân trần xuống giường, mở cửa, phát hiện sân của nàng im ắng, nha hoàn một người cũng chưa tới.

Đây là làm sao vậy? Ngày thường các nàng đều xuất hiện rất sớm mà, ngay sau đó nghĩ đến chuyện đêm qua, Phượng Khương Trần đã hiểu, nhất định là Cửu hoàng thúc đã làm gì đó, đánh ngã nha hoàn bên cạnh nàng.

Phượng Khương Trần nhíu mày, đành phải tự mình động thủ, thói quen duỗi tay là có người phục vụ, Phượng Khương Trần thật đúng là không quen, may mà hôm nay nàng phải tỷ thí với Tô Quán tú, mặc đồ Kính Trang, đơn giản hơn Chính Trang nhiều.


Cầm lấy một bên, Phượng Khương Trần nghĩ, vẫn nên bỏ nó vào túi trị liệu thông minh, cho dù tiến cung không cần kiểm tra, nhưng trước khi nàng và Tô Quán tú tỷ thí, nhất định cũng sẽ kiểm tra, để tránh trên người ai có mang theo ám khí, không để lộ ra.

Đợi cho Phượng Khương Trần kiểm tra tới lui, khi phát hiện không có để sót thứ gì để, chuẩn bị ra cửa múc nước, bốn nha hoàn Xuân Họa, Thu Họa, Hạ Vân, Đông Tinh vẻ mặt đỏ bừng đi đến: “Cô nương, nô tỳ ngủ quên, xin cô nương trách phạt.


Bốn cô nương vẻ mặt ảo não, thấy dáng vẻ của các nàng không giống như làm bộ, Phượng Khương Trần không so đo với các nàng, dù sao cũng không phải các nàng sai: “Lần sau chú ý chút, lúc này thì bỏ đi, chải đầu giúp ta, đúng rồi, Đồng Giác với Đồng Dao đâu?”
“Ngày hôm qua ra khỏi thành, còn chưa trở về.

” Xuân Họa gỡ rối tóc cho Phượng Khương Trần, thuận tiện chải tóc.

Xuân Họa giỏi trang điểm, Thu Họa giỏi thêu thùa, Hạ Vân một người trù nghệ giỏi, Đông Tình biết xem tướng, bốn nha hoàn có đủ loại sở trường.

“Các ngươi phái người đi tìm xem, đừng xảy ra chuyện gì.


” Cửu hoàng thúc quá âm hiểm, nha đầu phủ Cửu vương và nha đầu vương gia đưa tới, đãi ngộ này cũng cách biệt quá lớn, Đồng Giác và Đồng Dao cả buổi tối ở ngoài thành, không biết lo lắng cỡ nào, hai tiểu cô nương, cũng không biết có thể gặp nguy hiểm gì hay không.

Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần rất áy náy, tối hôm qua nàng đã quên mất mọi người, quả nhiên sắc đẹp hại người… “Cô nương yên tâm, Đồng Giác và Đồng Dao mang theo hộ vệ, hơn nữa các hai người các nàng cũng có một chút võ phòng thân.


“Vẫn là cho người đi tìm xem, lỡ ở ngoài thành gặp phiền toái thì không tốt, ta vào cung, nếu có chuyện gì, thì đi cửa thành tìm Trác Đông Minh, các ngươi chỉ cần nói, Cửu hoàng thúc bảo các ngươi đi tìm hắn là được.


Trác Đông Minh người này không thể không dùng được, hắn ta trong khoảng thời gian này nhất định sẽ tìm mọi cách mà lấy lòng Cửu hoàng thúc, xin Cửu hoàng thúc tha thứ, với “Mệnh lệnh” của Cửu hoàng thúc, Trác Đông Minh nhất định sẽ làm cho thỏa đáng…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.