Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1188





Bước chân của Phượng Khương Trần rất nhẹ, nàng đi giày đế mềm, bước dịch chuyển gần như không gây tiếng động, nhưng con rắn rất thông minh, Phượng Khương Trần di chuyển một cái, nó lập tức ngừng lại, thân rắn vòng vòng tại chỗ, đầu rắn to lớn vươn về trước thăm dò, sau đó lại bò về hướng Phượng Khương Trần.

“Không phải chứ, chẳng lẽ trên người mình có mùi gì thu hút rắn?” Phượng Khương Trần tin dù con rắn này là do người khác cố tình chuẩn bị, nhưng không phải bị người ta bắt tới đây mà là tự nó tới.

Nhưng y phục trên người nàng do tự nàng chuẩn bị, cũng không dùng vũ khí hoàng cung chuẩn bị, vậy là cái gì thu hút con rắn này?
Rắn có thính lực, nhưng thính lực không tốt lắm, muốn đưa rắn tới, phải nhờ vào mùi hương, lưỡi rắn rất nhạy, rất mẫn cảm với mùi, nó có thể thông qua mùi để phân biệt xem gần đó có cái gì.


Phượng Khương Trần vừa chú ý đường trườn của con rắn, vừa nghĩ nguy hiểm có thể xảy ra, nhưng nàng nghĩ không ra trên người nàng có chỗ nào không ổn.

A… Không đúng, có một vật.

Hai mắt Phượng Khương Trần sáng lên, lấy đạn khói từ trong ống tay áo ra, vừa lấy ra, phát hiện tốc độ của con rắn đột nhiên nhanh hơn.

“Quả nhiên đạn khói có vấn đề, sao mình lại quên món đồ chơi này, thật là xui xẻo.

” Phượng Khương Trần buồn bực, vừa kéo đạn khói, kết quả phát hiện đồ chơi này bị ướt, hoàn toàn không thể châm lửa.

“Hoàng hậu nương nương có lòng, thậm chí ngay cả đồ vật nhỏ này cũng không tha, quả nhiên đồ trong cung không thể dùng, lần trước là y phục, lần này là đạn khói có vấn đề, hoàng hậu à, chúng ta thù nhau đến mức nào.

” Phượng Khương Trần lắc đầu, tuy nói đạn khói này chính là chứng cứ, nhưng bây giờ giữ mạng quan trọng hơn, nàng không giữ nổi thân mình trước sự tấn công của con rắn này.


Phượng Khương Trần không chút nghĩ ngợi, ném đạn khói sang hướng khác.

Hơn nữa, tra tới tra lui loại chuyện này, cuối cùng xui xẻo nhất định là cung nữ và nha hoàn, nhiều nhất đẩy một chủ tử không lớn không nhỏ ra làm bia đỡ đạn, muốn dựa vào cái này lật đổ hoàng hậu, nằm mơ!
Bốp… Đạn khói vừa rơi xuống, con rắn dừng lại trước mặt Phượng Khương Trần, vươn đầu, thè thè cái lưỡi rắn trước mặt Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần không dám thở mạnh, rất sợ việc này làm ảnh hướng tới mùi hương, quay đầu xử lý nàng.

Cũng may… mùi hương có tác dụng, sau khi dừng lại ba giây trước mặt Phượng Khương Trần, con rắn đổi hướng, trườn về phía đạn khói, tốc độ rất nhanh.

Phù… Cho đến khi đuôi rắn trườn qua người nàng, Phượng Khương Trần mới thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm được loại trừ, Phượng Khương Trần vỗ tay cái độp, trên mặt nở nụ cười sáng rỡ, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nàng có một mình, không dám ra tay với con rắn dài bảy tám mét, nàng hoàn toàn không nắm chắc, hơn nữa, chuyện này cũng không phải giây phút sống còn, nàng không cần phải mạo hiểm, có thể hòa bình giải quyết là tốt nhất.

Chỉ có điều, trong lòng rất ấm ức!

Việc hôm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu không phải nàng to gan, lúc đụng phải rắn không bối rối, không chủ động phát động tấn công, nếu không, chắc chắn hôm nay nàng đã trở thành thức ăn cho rắn rồi, ngay cả xương cũng không còn, nếu thật đến mức đó, dù Cửu Hoàng thúc có năng lực bản lĩnh thế nào cũng không cứu được nàng.

Phượng Khương Trần càng nghĩ càng phiền muộn, đi chưa đến mười bước, đột nhiên Phượng Khương Trần nghĩ đến, khu vực so tài của nàng và Tô Quán cách nhau rất gần, nếu đối phương có thể dẫn con rắn này tới chỗ nàng, vì sao nàng không dẫn con rắn này tới chỗ Tô Quán.

Gậy ông đập lưng ông.

Người ta làm mùng một, nàng làm mười lăm cũng không có gì sai.

Phượng Khương Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, nàng và Tô Quán đều là nữ tử, đối phương có thể ra tay ngoan độc với nàng, vì sao nàng không thể, lúc đối phương ra tay nên nghĩ tới, là lúc một nữ hài tử đối mặt với con rắn này sẽ có hoang mang và bất an thế nào.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.