Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1192





“Nhanh, cứu người quan trọng hơn, truyền thái y.

” Đông Lăng Tử Lãng nhanh hơn thái tử một bước, dường như hắn mới là người đứng đầu, rõ ràng muốn áp thái tử một bậc.

“Vâng.

” Thái giám lập tức lĩnh mệnh đi.


Trong mắt thái tử lóe lên một tia tàn nhẫn, lập tức như không có chuyện gì xảy ra gật đầu: “Quả thực, cứu người quan trọng hơn, không biết Dạ thiếu chủ hiện tại ra sao?”
Trong cung, hắn là thái tử trên Lăng vương, nhưng sự thật chính là như vậy, hắn cũng không thể nói gì hơn.

“Tay trái của Dạ thiếu chủ bị rắn độc cắn bị thương, cánh tay trái biến thành màu đen, rơi vào hôn mê, thuộc hạ đã bảo vệ tâm mạch của Diệp thiếu chủ, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

” Thị vệ vội vã đáp.

Thái tử vội vàng đứng lên, Dạ Diệp là con trai duy nhất của Dạ Thành chủ, nếu chết ở Đông Lăng, chắc chắn Dạ Thành sẽ không chịu để yên, hắn tuyệt đối không thể để Dạ Diệp chết ở đây…
Nếu Dạ Diệp chết ở đây, thì đó là trách nhiệm của hắn.

Phù… Thái tử thở phào, ổn định tâm trạng, vội vàng nhìn về phía Phượng Khương Trần: “Khương Trần, ngươi có thể đi xem không?”
Thái y viện cách Thú Uyển quá xa, trông cậy vào thái y không bằng trông cậy vào Phượng Khương Trần, nhưng thái tử cũng biết giữa Phượng Khương Trần, Dạ Diệp và Tô Quán có khoảng cách, lúc này bảo Phượng Khương Trần giúp một tay, thực sự là ép buộc.

Hơn nữa loại chuyện này không động vào thì không sao, một khi dính vào nếu không chữa khỏi, Phượng Khương Trần cũng sẽ bị Dạ Thành và Tô gia ghi hận, đây hoàn toàn là chuyện tốn sức lại không được cám ơn, cho nên thái tử cũng không ăn chắc, nhưng không ngờ Phượng Khương Trần lại rất bằng lòng: “Có thể, nhưng ta chỉ có thể nói ta sẽ cố gắng, dù sao rắn độc có thể lớn có thể nhỏ, mặt khác, mong điện hạ phái người đi lấy rương thuốc của ta, ta sợ lúc sau cần dùng.


Phượng Khương Trần biết chắc chắn con rắn đó rất to, bị rắn độc cắn bị thương, khẳng định Dạ Diệp không có quả ngon để ăn.


“Được.

” Thái tử ưng thuận: “Chúng ta hãy đi trước, Dạ thiếu chủ là chủ nhân tương lai của Dạ Thành, không thể có sơ xuất gì.

” Thái tử sợ Phượng Khương Trần không chịu tận tâm, vội vàng ám chỉ.

“Ta cũng đi.

” Đông Lăng Tử Lãng và Tây Lăng Thiên Vũ lên tiếng cùng lúc, Nguyên Hi tiên sinh lắc đầu: “Ta không đi được.


“Được.

” Thái tử đồng ý, Phượng Khương Trần bĩu môi, không nói gì, lặng lẽ đi theo sau thái tử về phía hướng xảy ra chuyện.

Tây Lăng Thiên Lâm cố ý đi chậm một bước tới cạnh Phượng Khương Trần, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được, thì thầm bên tai Phượng Khương Trần: “Khương Trần, phải giả vờ như không có việc gì đi cứu người muốn hại mình, có phải có cảm giác vô cùng ấm ức đúng không?”

Ấm ức, chắc chắn có, nàng chỉ mong sao hai kẻ phiền phức là Tô Quán và Dạ Diệp cứ thế biến mất.

Nhưng, chuyện này thì liên quan gì đến Tây Lăng Thiên Lâm hắn.

Phượng Khương Trần dừng bước chân, ngẩng đầu, tầm mắt giao nhau bắn ra tia lửa bốn phía…
Dò xét? Hoặc là Tây Lăng Thiên Lâm đã biết gì rồi? Phượng Khương Trần thu tầm mắt, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Lâm thái tử nghĩ nhiều rồi, ta và Dạ thiếu chủ không thù không oán, có gì mà phải uất với chẳng nghẹn, nhưng lời này của Lâm thái tử khiến Khương Trần cảm thấy rất kỳ quái, quan hệ của Lâm thái tử và Dạ thiếu chủ không cạn, Lâm thái tử phải nên rất lo cho sự an nguy của Dạ thiếu chủ mới đúng chứ.


“Bổn cung và Dạ thiếu chủ chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác, so với Dạ thiếu chủ, bổn cung càng muốn hợp tác với Khương Trần hơn.

” Tây Lăng Thiên Lâm tựa như không nghe hiểu lời trào phúng trong lời nói của Phượng Khương Trần, phối hợp với bước chân của Phượng Khương Trần đi ở phía sau.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.