Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1200





Khụ khụ… Cửu Hoàng thúc bất mãn ho một tiếng, nhắc nhở mọi người về sự tồn tại của hắn, đồng thời không quên liếc nhìn Phượng Khương Trần đầy giận hờn, rõ ràng không xinh đẹp, làm sao lại có thể nhìn trúng người này?
Người Phượng Khương Trần toàn là máu, sợi tóc ướt đẫm mồ hôi quấn quanh cổ, nhìn thế nào cũng không thấy xinh đẹp, nhưng đáng chết bộ dạng này lại thu hút ánh mắt của mọi người ở đây.

Vốn là những thị vệ sáng suốt nhưng toàn bộ ánh mắt lại nhìn đổ dồn về phía nữ nhân này, đặc biệt là người thiếu niên môi hồng răng trắng kia, đừng… Đừng nhìn linh tinh chính là nói ngươi đó, chỉ là thay ngươi băng bó miệng vết thương thôi, ngươi mặt đỏ cái gì, ngươi liếc mắt đưa tình làm cái gì, đừng có tự mình đa tình nữa, Phượng Khương Trần ghét ngươi.


“Cửu…” Bọn thị vệ ngẩng đầu, vừa thấy người tới thì càng hoảng sợ, những người đang tỉnh táo lập tức đứng dậy chuẩn bị hành lễ, nhưng vừa cử động thì nghe thấy Phượng Khương Trần lạnh giọng quát lớn: “Làm gì thì làm đều phải nằm xuống cho ta, không được nhúc nhích, miệng vết thương mà hở ra thì đừng có hy vọng xa vời rằng ta sẽ lại giúp các ngươi ngươi băng bó một lần nữa.


Mấy người này bị thương gân cốt, nhìn qua có vẻ không nghiêm trọng nhưng nếu không xử lý tốt sẽ dễ bị để lại di chứng, một khi đã bị tàn tật thì tương lai bọn họ sẽ bị ảnh hưởng.

Thị vệ bị thương nghe Phượng Khương Trần nói chuyện, thấp thỏm nhìn về phía Cửu Hoàng thúc, một đám không biết làm sao cho đúng, tuy rằng Cửu Hoàng thúc nhìn đám thị vệ này rất khó chịu, nhưng lại không thể không cho Phượng Khương Trần mặt mũi, lạnh mặt nói: “Miễn lễ.


Bọn thị vệ lúc này mới an tâm nằm xuống, chỉ có điều không khí trong phòng lại không đúng rồi, đám thị vệ không dám nhúc nhích, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, một đám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng nghĩ rằng Cửu Hoàng thúc tại sao lại ở chỗ này? Tới nơi này làm cái gì, chẳng lẽ là muốn trị tội bọn họ sao? Tưởng tượng đến đây, mọi người càng thêm bất an.

Cảm xúc của bác sĩ mà thay đổi sẽ ảnh hưởng đến người bệnh đồng thời cảm xúc của người bệnh mà thay đổi cũng sẽ ảnh hưởng đến bác sĩ, Phượng Khương Trần nhìn người bệnh trước mắt toàn thân cứng đờ đành phải dừng lại, đứng dậy, hướng về phía Cửu Hoàng thúc hành lễ: “Bái kiến Cửu hoàng thúc, không biết Cửu hoàng thúc đại giá quang lâm là có chuyện gì vậy?”

Phượng Khương Trần rõ ràng không chào đón Cửu Hoàng thúc, ai đã để Cửu Hoàng thúc tới đây làm ảnh hưởng đến công việc của nàng.

Ta có thể nói do ta nghe được ngươi xảy ra chuyện nên mới cố ý đến đây cho ngươi cảm giác an toàn?
Cửu Hoàng thúc nói thầm trong lòng, nhìn Phượng Khương Trần tỏ vẻ ghét bỏ hắn, lại nhìn đám thị vệ cúi đầu vểnh tai nghe lén, lời nói này của hắn cũng không nói ra được nên lạnh như băng nói ra hai chữ: “Đi ngang qua.


Đi ngang qua, đi ngang qua Thú Uyển, Cửu hoàng thúc này đi đến chỗ nào mà có thể đi ngang qua Thú Uyển.

“Ồ, vậy Khương Trần ta không giữ huynh nữa.

” Phượng Khương Trần rõ là muốn đuổi người, thái độ này làm Cửu Hoàng thúc bị tổn thương, Đêm hôm hắn nghe được Thú Uyển xảy ra chuyện thì liều mạng lao nhanh tới, nhưng nữ nhân này vừa gặp mặt lại muốn đuổi hắn đi: “Sao lại vậy? Chẳng lẽ nàng rất chán ghét bổn vương?”

Rõ ràng buổi sáng hôm nay còn tốt đẹp, tại sao thoáng một cái vừa xuống giường đã thay đổi, Cửu Hoàng thúc thở dài, phát hiện chỉ có trên giường Phượng Khương Trần mới đáng yêu.

Phượng Khương Trần không cười nổi: “Cửu Hoàng thúc huynh suy nghĩ nhiều rồi, sao ta có thể chán ghét huynh, chỉ là huynh ở chỗ này ảnh hưởng đến công việc của ta, có chuyện gì thì chúng ta có thể nói sau được không?”
Phượng Khương Trần kiên nhẫn giải thích, việc này nếu mà ở hiện đại thì chính là tham mưu trưởng quân đội tới, nàng cũng sẽ như vậy đuổi đối phương đi ra ngoài.

Điều này cũng tương tự nhau, Cửu Hoàng thúc gật gật đầu, lông mày giãn ra nói: “Bổn vương sẽ đứng ở một bên, sẽ không gây trở ngại cho nàng, nàng cứ làm việc của nàng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.